"Mèo thì tôi không hiểu cho lắm, chỉ là tiện tay cho nó ăn thôi, nếu cô muốn tìm hiểu thì đi hỏi cô bác sĩ thú y kia đi~" Tây Môn đi theo vào phòng khám, vừa hay có một bệnh nhân đi vào.

Người này vừa bước vào thì nồng nặc mùi rượu, làm cho ai cũng muốn bịt mũi lại, Tây Môn thấy người đó mặt đầy vết máu, sợ sẽ dính lên quần áo của mình, liền trốn vào chỗ máy sưởi.
Thì ra người này uống rượu xong đánh nhau với người khác bị người ta lấy chai đánh vào đầu, người đàn ông một tay ôm đầu, miệng thì cứ lải nhải kêu bác sĩ mau cầm máu dùm mình, xem ra uống cũng không ít.
Gặp những người uống rượu xong bị thương thì hơi phiền phức, do say rượu nên thường hay thô bạo, vả lại không nghe lời y tá, nếu xử lý không tốt nói không chừng sẽ quậy trong bệnh viện nữa.
Y tá dẫn ông ta đi xử lý vết thương, không lâu sau thì bên đó lại bắt đầu ồn lên, ông ta nói mình bị mất ví tiền, kéo y tá lại tra hỏi, bắt cô ta bồi thường, người khác thấy ông ta say quá nên nhất thời không ai dám ngăn cản, chỉ thấy cô y tá tội nghiệp đó bị níu kéo lại, sợ tới sắp phát khóc.
"Anh tìm xem có ở trong túi quần hay không, hay là ra cửa không có đem theo ví tiền?" Đỗ Hạ Hi qua đó muốn giải cứu cho cô y tá, nhưng ông ta không hề buông tha, hét với Đỗ Hạ Hi, "Sao vậy được?! Cô tưởng tôi khùng hả! Ví tiền rõ ràng là mất trong bệnh viện của mấy người mà, mấy người phải chịu trách nhiệm!" Hơi thở toàn mùi rượu, cho dù có đeo khẩu trang thì Đỗ Hạ Hi cũng phải cau mày lại.
"Vậy chúng tôi báo cảnh sát giúp anh, trong bệnh viện có camera mà." Bảo vệ liền chạy đến ngăn lại.
Nghe xong ông ta càng kích động thêm, "Cảnh sát?! Cho dù ông trời xuống đây ta cũng không sợ, hôm nay các người phải giải quyết cho rõ ràng!" Dáng vẻ như là sắp động thủ.
Đỗ Hạ Hi muốn giải thích tiếp thì bị ai đó kéo về phía sau, "Ủa, ví tiền không phải ông đang cầm trên tay hả?"
Mọi người đều nhìn về phía tay của ông ta, ông ta cũng nhìn xuống, quả thật là trong tay mình, ông ta cũng đã tỉnh được chút ít, biết mình quấy nên liền đi đâu mất tiêu, đến tiền viện phí cũng không thèm trả.
"Đi nói lý lẽ với người say, bệnh viện các cô cũng hay thiệt." Khi về phòng khám, Tây Môn lại rúc bên cạnh máy sưởi, "Cô sao chuyện gì cũng dám ra mặt vậy, không sợ bị người ta đánh hả? chỉ có mấy kẻ ngốc mới làm vậy."
Trong mắt Tây Môn, Đỗ Hạ Hi quả thật là tên ngốc cứ luôn làm người ta lo lắng, cho dù là quen biết rộng rãi như Tây Môn cũng chưa từng gặp ai như cô ta, rõ ràng là đầu óc cũng thông minh lắm mà, sao xử lý chuyện lại không theo cách của người bình thường.
Giống như chuyện hồi nãy, ngay đến các nam bác sĩ cũng sợ tới trốn trong góc, cô ta lại không sợ chết đi làm căng với tên say xỉn đó, bộ tưởng mình giống bồ tát đi cứu nhân độ thế hả.
"Nhưng khi gặp những tình huống này thì phải có người đứng ra chứ." Trong bệnh viện cũng quen với mấy tình trạng này rồi, không phải bảo vệ cũng đến rồi đó sao, "Ngay từ đầu cô đã thấy ông ta cầm ví tiền trên tay rồi phải không? Sao không nói ra sớm hơn?" Đỗ Hạ Hi nói ngay trọng tâm.
Tây Môn ngồi kế bên máy sưởi, ngáp mộ hơi dài, mắt nheo lại thành một đường, nhìn về phía Đỗ Hạ Hi, cười, "vậy mới có náo nhiệt để coi chứ~"
"Cô quả thật là..." Đỗ Hạ Hi cảm thấy ở bên cạnh Tây Môn lâu xíu là chắc tổn thọ quá.
"Được rồi~ sau này không xem 'náo nhiệt' của cô là được chứ gì~" Tây Môn xua tay với Đỗ Hạ Hi, nhận sai không có thành ý chút nào.
"Chuyện của người khác cũng không được, gặp phải những chuyện như vậy sao chỉ đứng nhìn được chứ." Tuy nhiên Đỗ Hạ Hi cảm thấy mình nói nhiều như vậy cũng vô ích, Tây Môn còn lâu mới đi giúp người khác.
"Được rồi được rồi, tôi biết rồi." Tây Môn ngoáy lỗ tai, ra hiệu mình đã nghe nhiều những lời thuyết giáo như vậy rồi.
Thấy Tây Môn đứng dậy, Đỗ Hạ Hi tưởng cô ta đi về, "Giờ này dễ đón xe không?" chắc giờ cũng đang là giờ cao điểm, cộng thêm tuyết rơi nhiều nữa, đường trơn nên giao thông cũng kẹt nhiều, nhìn thấy cái áo khoác Tây Môn mặc trên người, chắc là không chịu nổi cái lạnh bên ngoài đâu.
Đột nhiên thấy Đỗ Hạ Hi quan tâm mình, Tây Môn rất bất ngờ, nhưng đây lại là hiện tượng tốt, xem ra khoảng cách của mình với vị đại gia này ngày càng gần rồi.
"Không gấp, dù sao thì trong nhà cũng lạnh như vậy, tôi cũng không muốn về đó. Ở đây tốt thấy mồ, có ăn có uống có người trò chuyện có máy sưởi, cho tôi ở đây cả đời cũng được nữa." Tây Môn tiếp tục da mặt dày.
Biết ngay là mình uổng công lo lắng mà, Đỗ Hạ Hi tức giận vì mình mềm lòng quá, liền quăng cuốn sách trên tay về phía Tây Môn, "Vậy cô đi ngồi qua một bên, không được làm ảnh hưởng đến công việc của tôi."
"Hơ hơ, tôi sao dám ảnh hưởng công việc của cô chứ~ chắc chắc không xuất hiện trước mặt làm phiền cô đâu." Tây Môn vừa cười vừa xoa tay, vẫn cảm thấy hơi lạnh.
Đỗ Hạ Hi trợn mắt một cái, nghĩ bụng tên này cũng biết điều, nhưng khi thấy móng tay cô ta tím tái do lạnh, liền kêu cô ta, "Tôi lấy cho cô cái áo."
Tây Môn cảm thấy kinh ngạc, cô ấy vốn nghĩ Đỗ Hạ Hi không phản cảm mình giống như trước là đã mừng lắm rồi, bây giờ lại đối xử với mình tốt như vậy, đủ thấy là mình không có nhìn lầm người mà, bác sĩ Đỗ đúng là thánh mẫu tái thế, bồ tát hạ phàm cứu khổ cứu nạn mà.
Đỗ Hạ Hi lấy một cái áo khoác ra đưa cho Tây Môn, cũng không có nói gì nhiều, quay trở về phòng khám, Tây Môn cười cười nhìn bóng dáng của cô ấy, thì ra Đỗ Hạ Hi là người dễ xấu hổ như vậy.
Tây Môn giống như lời mình đã nói, ngồi ở trong một góc, cách Đỗ Hạ Hi không gần không xa, lấy áo khoác Đỗ Hạ Hi choàng lên người, nhất thời thấy rất ấm áp.
Trên áo khoác không có hương nước hoa như các cô gái khác, mà trái ngược lại là mùi thuốc sát trùng rất khó ngửi, quả thật là có phong cách của bác sĩ Đỗ.
Tây Môn ngồi dựa trên ghế, 'ôm' máy sưởi nhìn cảnh đêm bên ngoài, nếu mà có chút gì để ăn thì càng tốt.
Tuy nghĩ vậy, nhưng Tây Môn là người rất dễ tự thỏa mãn, có thể ngủ một giấc ấm áp là hạnh phúc lắm rồi.
Nhưng trước khi cô mơ mơ màng màng sắp thiếp đi thì trong túi lại có tiếng điện thoại lạ vang lên, Tây Môn có chút bực bội lục túi áo, mới phát hiện ra là điện thoại của Đỗ Hạ Hi đang reo.
Vốn cứ tưởng cô ấy lấy cái áo khoác dự bị trong phòng nghỉ, ai ngờ lại là cái áo mà cô ấy hay mặc, do không phải là cái mà lúc trước Đỗ Hạ Hi đã mặc qua, nên Tây Môn cũng chỉ đoán thôi.
Tuy tựy ý nghe điện thoại của người khác là xâm phạm riêng tư, nhưng Tây Môn thấy cái tên hiện trong điện thoại, cảm thấy nghe máy rồi kêu đối phương chờ chút vẫn tốt hơn.
Tây Môn nghe máy chưa kịp lên tiếng thì đối phương liền nói, "Hạ Hi, lúc trước tôi bận quá chưa kịp điều tra, hôm nay kiểm tra thì mới thấy trong dữ liệu không có ai tên Tây Môn Vũ Uyển hết, cô ta..."
"Hơ hơ, đó không phải là tên thật, anh tất nhiên là tra không ra rồi~" Tây Môn nói rất thảnh thơi, nhưng cũng chỉ nhếch môi lên thôi chứ cười không có nổi.
"Cô là ai? Hạ Hi đâu?" Đối phương liền cảnh giác.
"Anh không phải muốn điều tra tôi hả, bây giờ thì biết là ai rồi đó?" Tây Môn cảm thấy có nhiều chuyện sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta biết thôi, lúc trước thì cô cứ mặc kệ, nhưng hiện giờ lại có chút lo lắng Đỗ Hạ Hi sẽ biết, có ai mà không muốn được người khác đối xử tốt đâu chứ.
"Sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi." Đầu dây bên kia rõ ràng là bình tĩnh hơn Tây Môn nghĩ, "Hạ Hi nếu mà không có việc gì bận thì kêu cô ấy gọi cho tôi."
Tây Môn mở miệng tính nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, "Được."
Chuyện gì đến thì nó cũng sẽ đến, hà cớ gì phải níu kéo, sao cũng được hết. Tây Môn đứng dậy đi đến phòng cấp cứu.
Đỗ Hạ Hi mới từ phòng phẫu thuật ra thì thấy Tây Môn, chỉ thấy cô ta đứng bên cửa sổ lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, tâm trạng có hơi u uất, không giống như là vẻ mặt thường ngày.
"Có chuyện gì à?" Đỗ Hạ Hi nhẹ giọng hỏi.
Tây Môn cười, sau đó đưa điện thoại cho Đỗ Hạ Hi, "Người tình cũ kêu cô gọi điện cho anh ta."
"Ai?" Đỗ Hạ Hi nhất thời không nghĩ ra được ai.
"Còn ai vô đây nữa, là người mà cô đơn phương đó~" Tây Môn nhét điện thoại vào tay Đỗ Hạ Hi, đồng thời trả lại cái áo khoác, chuẩn bị ra cửa.
"Cô đi đâu?" Đỗ Hạ Hi cảm thấy Tây Môn có chút kỳ lạ.
"Về nhà~ không lẽ đợi cô tan ca chở tôi về à? Vậy thì trễ quá." Nói xong, Tây Môn còn cố ý há miệng ngáp, "Ngủ trễ là kẻ thù của phụ nữ đó."
Mắt nhìn Tây Môn rời khỏi, Đỗ Hạ Hi càng cảm thấy Tây Môn khác thường, nhưng cô ta lần nào cũng không chịu nói gì, Đỗ Hạ Hi cũng không đoán bừa nữa, gọi điện thoại cho Thạch Nam.
"Cái người tên Tây Môn Vũ Uyển, cô hiểu cô ta được bao nhiêu?" Thạch Nam thấy Đỗ Hạ Hi gọi điện lại, liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó vào thẳng vấn đề.
"Tôi... cũng không hiểu cô ta cho lắm..." Đỗ Hạ Hi hồi tưởng lại mấy tháng nay, cô quả thật không biết gì về Tây Môn, quá khứ của cô ta giống như là câu đố vậy, không, bản thân cô ta đã là một câu hỏi lớn rồi.
"Cô ta dùng tên giả, tạm thời tôi cũng tra ra được thân phận thật của cô ta, tôi nghi ngờ có vấn đề. Hạ Hi, sau này nhớ lưu ý cô ta chút, nếu biết được tên thật thì tốt quá."
Đỗ Hạ Hi tính mở miệng ra nói, nhưng cái tên đó lại không được phát ra. Nếu như là trước đây thì cô nhất định không hề do dự mà nói cho Thạch Nam biết, cho dù là bạn thân mình có chuyện, thì Đỗ Hạ Hi chắc cũng sẽ đại nghĩa diệt thân.
"Uhm, ngoại trừ tên Tây Môn ra tôi không biết gì khác nữa, chuyện của cô ta... cô ta cũng không có nhắc tới..." Đỗ Hạ Hi lần đầu tiên nói dối với Thạch Nam, tất nhiên ngoại trừ việc thích Thạch Nam ra thì chưa từng che dấu điều gì hết.
"Nếu mà cô ta có nhắc tới gì lạ, thì nhất định nhớ nói tôi biết, Hạ Hi, tin tôi đi, kinh nghiệm cảnh sát lâu năm cho tôi hay, cô ta nhất định không phải là người đơn giản vậy đâu, nói không chừng tiếp cận cô là có mục đích đó, cô phải cẩn thận." Thạch Nam không yên tâm nhắc nhở, "Cô hiền lành quá, lại mềm lòng nữa, nên dễ bị người ta lừa, được rồi, không nói nữa, có chuyện gì thì gọi cho tôi nha."
"Uhm, tôi biết rồi." Ngực của Đỗ Hạ Hi có chút thắt lại, cúp máy rồi ra cửa tìm Tây Môn, thì thấy tên đó đã biến đâu mất tiêu rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play