Khi Đỗ Hạ Hi và Tây Môn đến được nhà hàng thì Thạch Nam và bạn gái đã ngồi đợi ở đó, "Xin lỗi, đường hơi kẹt nên đến trễ." Đỗ Hạ Hi vừa cười vừa đi vào.

"Không sao, tôi cũng mới tan ca thôi à~" Bạn gái của Thạch Nam xem ra của rất dịu dàng dễ mến, trên mặt cứ luôn mỉm cười, hai người họ cứ bốn mắt nhìn nhau, người này nhìn người kia rồi hai người cười phá lên.
Đỗ Hạ Hi có chút ngại ngùng ho lên một tiếng, rồi giới thiệu, "Đây là... bạn tôi, Tây Môn Vũ Uyển." Khi nói Tây Môn là bạn, Đỗ Hạ Hi có chút ngập ngừng.
Thạch Nam khi nhìn thấy Tây Môn thì có chút cau mày, dường như là đang cố nhớ lại gì đó, nhưng cũng ngại vì có Đỗ Hạ Hi ở đây nên do dự hỏi, "Tôi thấy Tây Môn tiểu thư hơi quen mặt, không biết có phải lúc trước đã từng gặp qua?"
Tây Môn cũng không có lập tức trả lời, cũng săm soi Thạch Nam ngồi đối diện, sắc mặt có hơi tái đi, nhưng nhanh chóng mỉm cười che đậy lại, "Anh cảnh sát đừng có dọa tôi, tôi không muốn chúng ta đã từng gặp qua nhau đâu~"
Ánh mắt của Thạch Nam cứ chăm chú nhìn Tây Môn, cứ luôn cảm thấy người này hơi quen thuộc, chắc là có liên quan đến vụ án nào đó, nhưng nhất thời lại không nhớ ra là vụ gì.
Đỗ Hạ Hi thấy tình hình này, cũng đoán ra được Tây Môn lúc trước chắc cũng có phạm qua tội gì rồi rơi vào tay Thạch Nam, nhưng lại không muốn thảo luận vấn đề này vào lúc này, nếu Tây Môn có phạm pháp thiệt thì mình lát nữa sẽ giải cô ta đến sở cảnh sát, cho nên Đỗ Hạ Hi chuyển chủ đề, "Thạch Nam, chưa giới thiệu bạn gái của anh nữa."
Lúc này Thạch Nam mới hoàn hồn lại, có chút ngượng ngùng gãi đầu, "Bệnh nghề nghiệp, đừng để ý~" Sau đó choàng tay qua vai bạn gái, giới thiệu, "Bạch Tố Nguyên, bạn gái tôi, sau này nếu Hạ Hi có con nhỏ thì có thể giao cho cô ấy, cô ấy là giáo viên tiểu học, nên rất thích các bạn nhỏ."
"Uhm." Đỗ Hạ Hi cười nhạt, trong lòng hơi chua xót.
Một bữa cơm dường như là nhờ vào cô giáo Bạch mới có lại chút sinh khí, Đỗ Hạ Hi quay qua nhìn Tây Môn, tên này rõ ràng là mới ăn xong mà bây giờ vẫn cứ cúi đầu ăn tiếp, cũng không có nói câu nào, không giống như phong cách nhiều chuyện của cô ta.
Hai người trong lòng đều có tâm sự nên mạnh ai nấy ăn, cô giáo Bạch nghe nói Tây Môn biết coi chỉ tay, nên đổi chỗ kéo Tây Môn lại hỏi này hỏi nọ, còn Thạch Nam thì ngồi gần Đỗ Hạ Hi hỏi tình hình của Tây Môn, dường như là xem cô ấy có liên quan đến nghi phạm nào đó.
Đỗ Hạ Hi ứng phó đại vài câu rồi kiếm cớ kéo Tây Môn rời khỏi, trên đường về, Đỗ Hạ Hi có chút tức giận vì hành vi bao che của mình, lạnh lùng hỏi, "Cô rốt cuộc phạm phải tội gì? Tự thú thì sẽ được giảm nhẹ tội, nếu để Thạch Nam điều tra ra thì chắc sẽ không tha cho cô đâu."
Tây Môn ngồi dựa vào ghế, khoanh tay lại, "Hơ hơ, tôi là công dân lương thiện mà~"
Đỗ Hạ Hi trừng mắt nhìn cô ta, "Xem ra tôi lo lắng lộn người rồi." dù sao thì Tây Môn có bị bắt cũng không liên quan đến mình, bản thân cô ta còn không lo thì mình cần gì phải lo lắng vậy.
Xe vẫn chạy trên đường thì điện thoại lại reo lên, hôm nay cũng có nhiều chuyện thật!
Đỗ Hạ Hi có chút không vui nhìn điện thoại, khi nhìn thấy cái tên trên đó liền bắt máy, "Có chuyện gì vậy dì?" Mẹ của Thạch Nam gọi đến.
"Hạ Hi, giờ có ở chung với Thạch Nam không?" Giọng dì ấy có vẻ mệt mỏi.
"Tụi con mới rời khỏi, có chuyện gì à? Có cần con về tìm bọn họ không?" Đỗ Hạ Hi có chút lo lắng nói.
"Cũng không có gì, con cũng quen Thạch Nam lâu rồi, có con nói chuyện chắc nó chịu nghe lời." Đỗ Hạ Hi càng nghe càng thấy không ổn, không biết xảy ra chuyện gì, dì ấy lại tiếp tục nói, "Thạch Nam chưa có yêu ai qua, không hiểu chuyện tình cảm, gặp phải một người chưa được bao lâu thì đòi kết hôn rồi."
"Con thấy cô giáo Bạch cũng tốt lắm, chỉ cần Thạch Nam thích là được rồi, dì đừng có lo lắng quá." Đỗ Hạ Hi cố gắng giữ giọng bình tĩnh khuyên nhủ.
"Có rất nhiều chuyện, Hạ Hi con không biết đâu, người phụ nữ đó không những lớn tuổi hơn Thạch Nam mà còn không sinh nở được nữa, cũng yêu qua mấy người rồi, rõ ràng là đang lừa Thạch Nam mà, dì nói hoài mà nó không chịu nghe, haiz."
"Chênh lệch tuổi tác cũng không lớn lắm, chỉ ba tuổi thôi, dù sau cũng ba mươi mấy tuổi rồi, yêu đương qua mấy lần cũng là điều bình thường mà." Đỗ Hạ Hi nói không có sức thuyết phục chút nào, bản thân mình cũng sắp 30 rồi mà vẫn chưa yêu ai.
"Dì biết, mấy cái đó cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận được, nhưng không thể sinh nở được lại là vấn đề lớn, Thạch Nam còn nói là sẽ nhận nuôi trẻ mồ côi, làm vậy sao được, con mình sinh ra với nhặt về sao giống nhau được! Hạ Hi à, coi như dì cầu xin con, có thời gian thì trò chuyện với Thạch Nam. Haiz, hai đứa quen biết nhau lâu vậy, nếu mà thành một đôi thì tốt quá."
Đỗ Hạ Hi có chút bối rối, sợ dì ấy nghĩ không thông rồi lại làm bà mai nữa thì mệt, "Dì à, con... có người thương rồi, đừng có nói vấn đề này với Thạch Nam nữa."
Tuy Đỗ Hạ Hi thích Thạch Nam nhưng cô không muốn cưỡng ép, trong chuyện tình cảm thì phải hai bên tình nguyện, nếu không thì không thể bền lâu được.
Cúp điện thoại, tâm trạng Đỗ Hạ Hi vẫn cứ giảm sút, Tây Môn nhướng mày nhìn cô ấy, "Không ngờ Hạ Hi cô cũng có lúc nói dối không chớp mắt nữa, thật ra người cô thích là Thạch Nam mà, thích thì nói ra đi, cứ chần chừ hoài, lần này thì hay rồi, bị người khác phỗng tay trên rồi." Tây Môn cảm thấy chuyện gì Đỗ Hạ Hi cũng giải quyết rất gọn gàng, chỉ có chuyện tình cảm là y như con rùa rụt cổ.
"Tôi... tôi chỉ muốn tìm một người mà hai bên đều thích nhau, trong lòng anh ta không có tôi, hà cớ gì lại đi làm phiền người ta." Giọng của Đỗ Hạ Hi ngày càng nhỏ.
"Chậc, trong lòng không có cô, thì cô làm sao cho nó có cô là được chứ gì, có cần tôi giúp một tay không? Bùa tình yêu tuy hơi nguy hiểm, nhưng nể tình hai chúng ta cũng quen biết nên giảm cô 20% đó~"
"Đừng! Cô đừng nhúng tay vào!" Đỗ Hạ Hi sợ Tây Môn sẽ làm ra chuyện gì hại người nữa, bùa chú không phải là chuyện đùa đâu, "Chỉ cần anh ta hạnh phúc là tốt rồi, vả lại, sau này tôi nhất định sẽ gặp được mr right của mình mà."
Thấy Đỗ Hạ Hi cứ một mực bảo vệ Thạch Nam, Tây Môn lại cảm thấy có chút ghen tị, đây là cảm giác mà trước giờ chưa có qua.
"Vậy nể tình thấy cô thất tình nên tôi miễn phí coi cho cô một quẻ nhân duyên vậy." Nói xong rồi lấy ra một cái mai rùa và 6 đồng tiền.
Đỗ Hạ Hi ngạc nhiên nhìn, "Cô lấy ở đâu ra vậy?" sau đó tìm chỗ cho xe ngừng lại.
"Cái này cô không cần lo, đồ nghề kiếm cơm của tôi mà, tất nhiên là phải đem theo bên người rồi~ nào, quăng mấy đồng tiền này đi." Tây Môn đưa mấy đồng tiền đến trước mặt Đỗ Hạ Hi.
Nhưng Đỗ Hạ Hi vẫn cứ nhìn chăm chăm chứ không có nhận lấy, cô tuy biết Tây Môn có năng lực trên phương diện đó, nhưng cô cũng đảm bảo rằng lần này Tây Môn có chơi mình hay không.
Đỗ Hạ Hi không nhận, Tây Môn cũng cứ giơ tay để đó, mỉm cười nhìn cô ấy, cũng không có nói chuyện.
Cuối cùng Đỗ Hạ Hi chỉ còn cách nắm lấy đồng tiền rồi quăng ra, đồng tiền vang lên mấy tiếng tiing tiing toong toong trong mai rùa, Tây Môn nhìn xong lắc đầu, "Ây dà da, Hạ Hi, đường tình duyên của cô không tốt~ cô biết tại sao cô cứ thu hút phụ nữ không? Bát tự của cô mộc nhiều quá, cây thẳng dễ gãy, cho nên cô phải cong mới được~"
Nếu không phải Đỗ Hạ Hi có chuẩn bị từ trước thì chắc cũng bị cô ta làm cho tức chết, gằng giọng nói, "Cô nói xong chưa?"
Thấy mặt Đỗ Hạ Hi đen lại, nhưng Tây Môn vẫn cứ to gan tiếp tục nói, "Bởi vì cô thuộc cực âm cho nên mới cứ thu hút mấy thứ đó, dương khí của đàn ông thông thường thường bị cô khắc chế, không chết thì cũng bị thương."
Nghe Tây Môn nói hình như cũng có lý, nhưng làm cho người khác cảm thấy cứ như nửa thật nửa đùa vậy, "Không phải là âm dương thì mới cân bằng hả?"
"Vật gì đến cực điểm thì sẽ phản ngược trở lại, cũng giống như tính cách của cô vậy, quá ngay thẳng không phải là chuyện tốt."
Tây Môn nói rất nghiêm túc, Đỗ Hạ Hi đã không phân biệt được câu nào thật câu nào giả rồi, nhưng những gì cô ta nói có liên quan gì đến nhân duyên đâu, "Nói nhiều như vậy, nhân duyên đâu?"
Thấy Đỗ Hạ Hi đã mắc câu, đã chủ động đi theo chủ đề của mình, Tây Môn rất vui mừng, "Đừng nôn nóng~ hơ hơ hơ, thật ra nếu là miễn phí thì nói tới đây là xong chuyện rồi, nhưng mà quan hệ chúng ta tốt vậy, tôi tặng thêm cho cô mấy câu."
Đỗ Hạ Hi mất kiên nhẫn dùng ngón tay gõ gõ tay lái, Tây Môn thì cũng không vòng vo nữa, "Người yêu của cô, chậc chậc, mạng cũng khổ à, cả đời cứ lên xuống không ngừng, xung quanh cứ đầy rẫy nguy hiểm, sống chết chỉ cách một ranh giới thôi. Nhưng mà Hạ Hi cô cứ yên tâm, hai người sẽ thành đôi thành cặp, hơ hơ hơ, cho nên đừng có ngưỡng mộ người khác, cô cũng có thể sống tới răng long đầu bạc, đáng vui đáng mừng~"
Tây Môn tự mình nói rồi tự mình vỗ tay, đương sự thì ngồi đó trầm tư suy nghĩ, nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ ra xung quanh mình có ai mạng khổ như vậy, nếu nói cuộc sống đầy rẫy nguy hiểm thì chắc chỉ có mình Thạch Nam, nhưng hai người bọn họ đã chẳng thể nào đến với nhau được rồi.
"Đoạn nãy là tôi hữu nghị tặng cho, nếu Hạ Hi muốn biết thêm chi tiết thì tôi có thể bói giúp cô chiều cao, cân nặng, tính cách của người đó cho, thậm chí trên người có bao nhiêu nốt ruồi cũng bói ra được đó, nhưng mà giá cả thì~ cô biết đó~" Tây Môn quả nhiên là một tay sales chuyên nghiệp, đến người như Đỗ Hạ Hi mà cũng bị cô ta nói đến động lòng.
Nhưng dù sao thì Đỗ Hạ Hi cũng là Đỗ Hạ Hi, còn lâu mới rơi vào cái bẫy của Tây Môn, "Thôi bỏ qua đi, tất cả tùy duyên."
"Ồ ồ~ Hạ Hi tin vào duyên phận lúc nào vậy? Lúc trước tôi nói tôi với cô có duyên thì cô có chết cũng không tin mà~" Tây Môn cười hi hi tiến sát lại, Đỗ Hạ Hi liền né ra, xua xua cô ta, "Với cô làm gì có duyên, nếu có thì cũng là nghiệt duyên."
"Hơ hơ hơ hơ, nói không chừng là vậy đó~" nụ cười Tây Môn cũng nhạt đi, lập tức đổi chủ đề, "Ăn uống no nê rồi, chúng ta về nhà thôi!"
Tây Môn vẫn lựa chọn là không nói cho Đỗ Hạ Hi biết những chuyện lúc trước, cô ta bây giờ áp lực cũng rất lớn, nếu biết mấy chuyện đó nói không chừng sẽ canh cánh trong lòng, haiz, thánh mẫu cũng khổ lắm chứ bộ, không cần biết trách nhiệm có phải của mình không cũng ôm hết lên người.
"Cái gì mà chúng ta? Cô về nhà cô, tôi về nhà tôi, không tiện đường." Đỗ Hạ Hi tuy miệng nói vậy nhưng vẫn cho xe chạy về nhà Tây Môn.
Tây Môn tất nhiên là nhận ra đường về nhà mình, biết Đỗ Hạ Hi khẩu thị tâm phi mà, cười dịu dàng với cô ấy, " Hạ Hi thật ra cô đối xử với tôi rất tốt mà, tuy ngoài miệng cứ nói những câu khó nghe~"
Người tốt như cô ấy như vậy có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngoại trừ sư thái có phật quang phổ chiếu ra, đại đa số đều không có kết cục tốt, cho nên Tây Môn cũng sợ tiếp xúc gần gũi với người khác.
Trong lòng len lén bói bát tự của hai người, Tây Môn cũng ngạc nhiên, mệnh cách của hai người dường như là trời định sinh ra vì đối phương, tương sinh tương khắc, đến chết không rời.
Có lẽ cũng không phải là Tây Môn cố ý đeo bám Đỗ Hạ Hi, mà là vận mệnh cứ đẩy họ đến với nhau, muốn tránh cũng tránh không khỏi.
Tây Môn cũng không còn vẻ mặt bông đùa của ngày thường, yên lặng nhìn Đỗ Hạ Hi, ánh mắt vừa chăm chú vừa nghiêm túc, không biết tại sao mà Đỗ Hạ Hi cảm thấy tai mình hơi nóng, tên này lại lên cơn gì đây, "Cô nhìn gì vậy?"
"Hơ hơ, không có gì." Tây Môn cũng quay đi chỗ khác, giống như Đỗ Hạ Hi nói vậy, tất cả tùy duyên thôi, "Bên ngoài tuyết lại bắt đầu rơi rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play