Đỗ Hạ Hi giờ chỉ muốn bóp chết cô ta, tự dưng kéo mình vào chuyện này, do đó nhéo lưng Tây Môn một cái thiệt đau.

"Uii~" Tây Môn cắn răng chịu đựng, nói nhỏ với Đỗ Hạ Hi, "Sao lại nhéo người ta... không phải tôi đã bịa ra tên bênh viện khác rồi hả"
Cảnh sát vẫn không thả người, "Hai cô lấy chứng minh nhân dân ra."
Đỗ Hạ Hi cực kỳ bất mãn lấy chứng minh đưa cho cảnh sát, cảnh sát nhìn chứng minh rồi soi xét hai người, "Tiểu Lý, đi kiểm tra thông tin."
Một viên cảnh sát cầm chứng minh đưa cho người còn lại, nói với Đỗ Hạ Hi, "Nếu như các cô không phải là lừa gạt, vậy thì kêu bạn của cô trả lại tiền cho mấy người kia đi."
Đỗ Hạ Hi miệng co giật, quả nhiên gặp tên chết tiệt này không bao giờ có chuyện tốt, Tây Môn thấy Đỗ Hạ Hi không có lấy tiền ra, liền nói, "Hạ Hi, coi như tôi mượn trước đi, khi về tôi sẽ trả cho~ chuyện nhỏ thôi mà~" Tây Môn tin rằng nếu mình đem tiền trả cho người ta, thì sau này đừng hòng moi tiền Đỗ Hạ Hi, còn khó hơn lên trời nữa.
Tất cả mọi người đều nhìn Đỗ Hạ Hi, cô cảm giác rất khó chịu, cứ như mình là đồng bọn của tên này vậy, nhưng lúc này giải thích cũng không có ích gì, chỉ còn cách lấy ví ra.
"Anh Trương, tôi đã kiểm tra xong, Đỗ Hạ Hi không có vần đề gì hết, tuy nhiên không phải ở viện số 5 nhưng cô ta quả thật là bác sĩ, công tác ở khoa cấp cứu bệnh viện nhân dân."
"Hơ hơ hơ, chắc là tôi nhớ lộn~ Tái Bắc nhiều bệnh viện như vậy, dễ lộn lắm~" Tây Môn thấy mặt Đỗ Hạ Hi đen sầm lại liền tìm cách đánh trống lảng.
Cảnh sắt gườm Tây Môn một cái, nói tiếp, "Còn Trịnh Tinh lại là người có tiền án."
"Trịnh Tinh?" Đỗ Hạ Hi nhỏ tiếng lặp lại, sau đó nhướng mày nhìn Tây Môn, nhỏ tiếng nói, "Cô không phải Tây Môn Vũ Uyển hả, đổi tên hồi nào vậy?"
"Hơ hơ." Tây Môn cười gượng vài tiếng rồi không nói nữa.
Cảnh sát trả lại chứng minh cho hai người, "Tôi không có trông mặt mà bắt hình dong đâu, nếu cô tuân thủ pháp luật thì tôi không có bắt oan người, nhưng nếu cô không muốn sửa đổi, thì chúng tôi sớm muộn gì cũng sẽ bắt cô thôi."
Vừa đúng lúc đến thời gian lên máy bay, thấy hai người họ cũng trả lại tiền rồi nên cảnh sát không có bắt giữ nữa.
Đỗ Hạ Hi cầm túi đứng ở đường đi trên máy bay, thấy Tây Môn ngồi ở vị trí cửa sổ, tự nhiên thấy dở khóc dở cười, sao đi đâu cũng gặp cô ta hết vậy.
"Cô này, có thể nhường đường cho hành khách phía sau qua được không?" Tiếp viên cười nói với Đỗ Hạ Hi.
"Xin lỗi." Đỗ Hạ Hi xin lỗi xong chỉ còn cách cất túi lên khoang để hành lý trên đầu, sau đó ngồi kế bên Tây Môn.
Nghe thấy giọng nói, Tây Môn quay đầu lại cười, "Tôi nói hai mình thật là có duyên quá đi~"
Đỗ Hạ Hi không trả lời, ngồi xuống lấy tạp chí ra xem xem, vừa đúng thấy một trang có nói về sự kiện linh dị, Tây Môn lúc này chống cằm liếc nhìn tạp chí trong tay Đỗ Hạ Hi.
Đỗ Hạ Hi đang nghĩ nếu cô ta lấy chuyện lần trước ra nói thì mình phải ứng phó sao đây, nhưng Tây Môn không có nói gì hết, ánh mắt thì không rời khỏi tạp chí.
Trên đường đi hai người không ai nói chuyện, chỉ giở tạp chí ra xem đi xem lại, chắc là lúc trước mỗi lần Tây Môn xuất hiện đều nói nhiều tới nỗi làm người ta bực mình, bây giờ lại im re làm cho Đỗ Hạ Hi có chút không quen.
"Chuyện lần trước là tôi hiểu lầm, xin lỗi." Đỗ Hạ Hi không ngờ là mình lại mở miệng chủ động nói chuyện trước, nhưng khi thấy khóe miệng của Tây Môn cong lên là Đỗ Hạ Hi lại cảm thấy mình không nên để Tây Môn quá đắc ý, "Ý tôi nói con mèo đen, không liên quan tới ba con mèo kia."
Tây Môn mỉm cười, nhìn nhìn Đỗ Hạ Hi, "Ba con mèo kia cũng là làm theo yêu cầu của Hạ Hi thôi mà~"
"Đừng có kêu quá thân mật, tôi với cô không có thân." Đỗ Hạ Hi trừng mắt nhìn cô ta.
Tây Môn mỉm cười sâu hơn, "Trước lạ sau quen mà, bác sĩ Đỗ đừng có lạnh lùng quá~" Nói xong lại cạ cạ vào người Đỗ Hạ Hi.
Đỗ Hạ Hi bĩu môi, né sang một bên, "Tránh xa tôi ra."
Đỗ Hạ Hi vừa đúng lúc đụng phải người đàn ông ngồi ở bên cạnh, người đàn ông này đang ngủ, bị đụng trúng nên có chút bực bội, nhưng chưa kịp mở miệng thì Tây Môn đã chồm người qua Đỗ Hạ Hi quan tâm hỏi người đàn ông, "Ông này, gần đây có khỏe không?"
Người đàn ông cau mày lại có chút không vui nói. "Ý cô muốn nói gì?"
"Tôi chỉ thấy ông ấn đường hơi đen, lo lắng cho ông thôi, gần đây ông có phải luôn cảm thấy tay chân lạnh, vai luôn nặng trĩu, cổ cũng cứng đơ?" Tây Môn vừa nói vừa bấm ngón tay, không biết đang tính toán gì.
Nếu như là trước đây thì Đỗ Hạ Hi tuyệt đối ngăn cản cô ta gạt người ngay từ đầu, nhưng sau khi xem qua clip đó thì Đỗ Hạ Hi vẫn không chắc chắn cô ta có phải lừa bịp hay không, không lẽ cô ta thấy được người đàn ông này có vấn đề gì hả?
Đỗ Hạ Hi quay đầu sang nhìn người đàn ông bên cạnh, thấy sắc mặt cũng bình thường, chỉ có hơi mệt mỏi chút thôi, bởi Đỗ Hạ Hi ở sát bên cho nên có thể ngửi được mùi khói nhang trên người người đàn ông này, nghi ngờ quay đầu lại nhìn Tây Môn.
Người đàn ông lấy tay sờ sờ cổ, "Gần đây hình như bệnh gai đốt sống cổ lại tái phát nữa rồi."
Tây Môn giơ tay qua đặt ngón tay trên cổ tay người đàn ông, mặt trầm tư, suy nghĩ một hồi rồi lại nói, "Có 'vật' ám trên người của ông, người nhà ông cũng bị thứ ấy quấy nhiễu, nếu không kịp thời xử lý thì tổ tiên nhà ông cũng không phù hộ ông được, nhẹ sẽ tiền bạc tổn thất, nặng thì..." Tây Môn nói tới chỗ quan trọng thì im miệng, thở dài sau đó lắc đầu.
"......" Người đàn ông nghi ngờ nhìn Tây Môn, hiển nhiên là không tin lời cô ấy.
Tây Môn cũng không nôn nóng, mỉm cười, sau đó đưa cho ông ta danh thiếp, "Thời cơ chưa tới, tới lúc đó ông tự nhiên sẽ tới tìm tôi thôi, còn việc giúp được ông hay không thì còn phải xem duyên phận nữa."
Người đàn ông đó mặt tuy không tin, nhưng khi nhận danh thiếp thì cẩn thận cất giữ nó, sau đó thì không có nói chuyện với hai người bọn họ nữa mà nhắm mắt ngủ tiếp.
Tây Môn nhìn Đỗ Hạ Hi cười, như là đang 'khoe' kinh nghiệm phong phú của cô ta vậy, Đỗ Hạ Hi giả bộ không nhìn thấy, giơ tay vuốt lại mái tóc, trong lúc cô cột lại mái tóc thì sợi dây chuyền tùy thân lúc này lại lòi ra.
Tây Môn rất nhanh cũng chú ý thấy, mặt ngọc dây chuyền nhìn rất quen thuộc, trên đó có khắc hình linh thú rất sống động, nếu cô đoán không lầm thì sợi dây này là của bà nội, tuy gọi là bà nội nhưng lại không quan hệ máu mủ gì hết, bà nội là sư phụ của mẹ Tây Môn.
Thấy Tây Môn mặt nghiêm túc cứ nhìn vào sợi dây chuyền, nghĩ tới cô ấy cũng là dân trong nghề chắc cũng có chút hiểu biết, do đó cúi đầu nhìn sợi dây, "Đây có thể được coi là bùa hộ thân của tôi, là của một vị tiền bối tôi vô cùng kính trọng tặng cho."
Chắc là do biết Tây Môn không phải hoàn toàn là lừa bịp cho nên thái độ đối với cô ta cũng tốt hơn trước, chuyện cũng nói nhiều hơn, vả lại Đỗ Hạ Hi không phải là người quá lãnh đạm, đối xử với người khác cũng dịu dàng, dễ mến, chỉ là do không thích những người xấu thôi.
"Quả thật là một vật quý báu hiếm có, xem ra người tặng cô vật này có quan hệ thân thiết với cô." Ánh mắt của Tây Môn vẫn cứ không rời sợi dây.
Do góc độ khác nhau, nên trong mắt Đỗ Hạ Hi, Tây Môn cứ nhìn chằm chằm vào ngực của mình, tuy biết Tây Môn nhìn vào sợi dây nhưng cô vẫn cảm thấy có chút ngại ngùng.
"Tuy tôi gọi bà ấy là bà nội, nhưng bà ấy không phải là bà nội ruột của tôi, chỉ ở với nhau trong một kỳ nghỉ hè, sau đó là không còn gặp lại nhau nữa." Nói xong Đỗ Hạ Hi lại nhét sợi dây vào trong áo. "Theo cô nói thì đây là vật vô cùng quý giá?"
"Vật vô giá." Tây Môn mặt đầy tâm sự ngồi về vị trí, cô không ngờ đứa bé mà bà nội nhắc đến trước khi qua đời lại là Đỗ Hạ Hi.
Các mảnh ký ức lại bắt đầu ghép lại với nhau, sau khi cô theo bà nội rời khỏi Kinh Thành thì không còn tin tức của mẹ đâu nữa, sau đó thì cô cứ sống với bà nội.
Đột nhiên có một ngày bà nội nói muốn giúp đỡ một cô bé, sau đó rời khỏi hơn một tháng, trở về thì bệnh liệt giường, mấy tháng sau thì qua đời.
Cơn bệnh đến quá đột ngột, thậm chí bản thân bà nội cũng không ngờ được, không có để lại lời nào cứ thế mà nhắm mắt xuôi tay, chỉ để lại một đứa bé gái nhỏ trong căn phòng đối mặt với tuyệt vọng.
Các cửa đều đóng kín mít, nhưng giống như là có sức mạnh nào đó phong ấn hơn, thậm chí đến tiếng khóc đau lòng của đứa bé cũng không ai nghe thấy được, càng không có ai đến cứu vớt nó.
Thời tiết mùa hè nóng nực càng làm cho thi thể càng phân hủy mau hơn, phát ra mùi hôi thối làm cho người ta cảm thấy nghẹt thở, cứ như thế đứa bé gái sống trong tuyệt vọng và sợ hãi đến 3 ngày.
Sau đó hàng xóm phát hiện và báo cảnh sát, cảnh sát phá cửa xông vào thì bị cảnh tượng trước mắt kinh động, chỉ thấy đứa bé gái co ro trong góc, nó vẫn còn sống, nhưng mà sống chung với một thi thể đã thối rửa trong một căn phòng.
Đứa bé gái chỉ ôm lấy mình, mắt nhìn xuống đất, không khóc cũng không trả lời ai, cũng không ai biết nó đang nghĩ gì, nhưng đứa bé đó lại hiểu ra một điều là nước mắt và nỗi sợ hãi là thứ cực kỳ vô dụng.
"Người tặng sợi dây cho tôi họ Ngô, trong nghề các cô chắc cũng có danh tiếng, cô có quen biết bà ta không?" Đỗ Hạ Hi thấy thần sắc Tây Môn hơi lạ, cho nên đoán cô ấy chắc cũng biết chủ nhân của sợi dây này.
Tây Môn thoát khỏi những hồi ức bi thương đó, im lặng một rồi hồi phục lại trạng thái bình thường, "Làm nghề này, ai cũng có một vật phòng thân bảo vệ tính mạng, không được tặng cho bất kỳ ai, xem ra vị tiền bối này rất xem trọng bác sĩ Đỗ, ai ngờ bác sĩ Đỗ lại khinh thường ngành nghề này."
Cô có nên oán hận Đỗ Hạ Hi? Nhưng mà việc này lại không liên quan đến Đỗ Hạ Hi.
"Tôi rất kính trọng bà ấy." Đỗ Hạ Hi lập tức phản bác lại, cô sở dĩ ngay từ đầu khinh thường Tây Môn cũng vì lần đầu gặp mặt lại ăn vạ, sau này lại dùng những chiêu trò gạt An An, "Chỉ là do những tên lừa gạt làm bôi nhọ nghề này."
"Hừm, bác sĩ Đỗ có nói qua mình là nhà khoa học không tin vào thần thánh ma quỷ, sao bây giờ lại nói tin vào những thứ này, cho nên bác sĩ Đỗ cũng được tính là lừa gạt hoặc là ngụy quân tử?" Rõ ràng là biết mấy thứ này tồn tại, lại giả vờ như cô ta là chính nhân quân tử vậy, chắc cũng do điểm này cho nên Tây Môn không ngừng khiêu khích Đỗ Hạ Hi.
"Tôi..." Đỗ Hạ Hi lúc này lại không biết nói gì, quả thực như Tây Môn nói, bản thân mình chỉ là không ngừng trốn tránh và phủ nhận nó mà thôi, "Tôi cũng không thể nào nói mấy chuyện này với mọi người được,...sẽ làm cho bọn họ sợ, với lại cũng không ai tin tôi."
"Vậy cô có thể tìm tôi nói chuyện mà~ danh thiếp của tôi nà, khách quen thì giảm 20%, tôi có uy tín lắm đó. Tôi biết bác sĩ Đỗ là người hiền lành dịu dàng hiểu chuyện mà~ cho nên vốn có đem quà cho cô đó, nhưng giữa đường gặp sự cố nên quà không còn nữa rồi~" Tây Môn nhét danh thiếp vào túi áo Đỗ Hạ Hi, cô chắc chắn rằng Đỗ Hạ Hi đã quăng bỏ cái danh thiếp lúc trước rồi.
Đỗ Hạ Hi liếc nhìn thấy Tây Môn cười tươi như hoa, luôn cảm thấy có cảm giác mình như mắc bẫy cô ấy vậy, "Cám ơn, quà thì không cần, tâm ý của cô tôi hiểu rồi..."
Đỗ Hạ Hi cảm thấy Tây Môn cười quá gian xảo, không cần đoán cũng biết là món quà không có gì 'tốt lành' rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play