Lời này nhưng thật ra đã nhắc nhở Ôn Thiên Thụ, "Nếu chúng ta đều không thể thích ứng lẫn nhau, như vậy cũng không thể miễn cưỡng."

Cô lấy ra di động, mở màn hình, "Tôi sẽ gọi cho thầy Trương, sau này khả năng không có cách nào cùng các bạn thực tập tiếp."

Thấy Trương đúng là chủ nhiệm lớp chính quy khoa cô, bởi vì đúng lúc có việc phải xuất ngoại, mới tạm thời đem ba sinh viên này giao cho cô, tính thời gian hẳn là sau mấy ngày nữa sẽ về nước.

Quyết định đột ngột không biết tại sao khiến sắc mặt Triệu Kỳ Kỳ thay đổi ngay lập tức, "Cô Ôn, thực xin lỗi, tôi sai rồi, chúng tôi đều ... rất thích nơi này, không nghĩ nhanh như vậy ... rời đi."

Ôn Thiên Thụ làm việc thích đến nơi đến chốn, nếu không chạm đến điểm mấu chốt sẽ không dễ dàng nổi giận với người khác, đối phương chủ động chịu thua cô cũng sẽ không so đo nữa, hơn nữa trải qua chuyện này có lẽ Triệu Kỳ Kỳ sẽ chân chính thu lại tính tình.

Lâm Sơn nhân cơ hội lại nói, "Cô Ôn, cô thông cảm."

Ôn Thiên Thụ thu lại điện thoại.

Trong ba người Lâm Sơn là nghiên cứu sinh duy nhất, tính tình ổn trọng, bản lĩnh tu bổ cũng tương đối tốt, cho nên về sau cô phân công cho cậu ta công việc chủ yếu là "Chích" bích hoạ.

Tấm bích họa này người bảo tồn không phải lo nhiều, đất sét cơ sở đã dính chắc với vách tường, bộ phận hình thành nếu không phải đã cổ thì bích hoạ bị bóc ra nghiêm trọng, bọn họ cần phải đem tụ Ytrium nóng (Chất hóa học) lại làm dịu acetic acid Ytrium nóng chế thành thuốc nước dính thông qua ống chích đính vào phần lưng bích hoạ, một lần nữa khôi phục độ kết dính của bích hoạ và vách tường. (Đoạn này thực sự khó quá nên edit không được xuôi lắm ạ)

Ôn Thiên Thụ kiểm tra một lần không phát hiện vấn đề gì, có thể thấy được cậu ta thật sự dụng tâm làm, "Cậu có thể tiếp tục."

Cô liền đứng ở bên cạnh nhìn, ngẫu nhiên chỉ đạo một tiếng.

Cao Minh đột nhiên có chút hâm mộ Lâm Sơn.

Trong tháp tín hiệu khi có khi không, bên tai có thể nghe được đứt quãng thanh âm nhắc nhở, cậu ta biết đây là di động của bạn gái kêu, cũng biết nguyên nhân thái độ cô ta mới rồi chuyển biến bất ngờ.

Trừ bỏ thân phận sinh viên, Triệu Kỳ Kỳ còn làm chủ trang web về làm đẹp, người đẹp bằng cấp cao có giá trị, tài khoản Weibo có hơn ba trăm vạn fan, được vô số người truy phong là "Nữ thần", một giờ trước cô ta leo lên đỉnh tháp, ở trên Weibo chia sẻ một bức ảnh —

Cô một thân quần áo lao động màu xám xanh đứng trên thang, lấy bích hoạ diện rộng làm bối cảnh, giữa một mảnh xám xịt lúm đồng tiền như hoa.

Để gia tăng mức độ đáng tin, cô ta thậm chí còn đặc biệt mở chức năng định vị của Weibo.

Các fan đều kích động mà bình luận phía dưới:

"Rõ ràng có thể dựa vào giá trị nhan sắc, lại cố tình muốn dựa vào tài hoa."

"Nữ thần quả thực đẹp đến không sống nổi!"

"Vuốt lương tâm nói một câu, một người con gái trẻ tuổi từ bỏ thành thị phồn hoa, chạy đến núi sâu trong cổ chùa tu sửa bích hoạ, chỉ cái dũng khí này đã phải ngợi khen."

...

Thậm chí còn có fan nói muốn tới chùa Thanh Minh xem cô ta tu sửa bích hoạ.

Cao Minh nhìn những bình luận đó, chỉ cảm thấy trong lòng có chút hụt hẫng, trước kia cậu cũng cảm thấy Triệu Kỳ Kỳ đẹp, gia thế lại tốt, mang đi ra ngoài ở trước mặt anh em rất có mặt mũi, nhưng hiện tại ...

Đều không cần so sánh, một chút đã bị người ta đem thành dung chi tục phấn (cách nói dành cho ca kĩ thời xưa, nặng mùi son phấn, đại ý là chỉ được mã ngoài), vô cớ gây rối, tùy hứng, kiêu căng ... Một đống khuyết điểm trước sau nhảy ra.

Cậu nhìn về phía cách đó không xa sườn mặt tinh xảo bị vành ô che khuất kia, cán cân trong lòng đột nhiên bị chặt đứt, một ý niệm hoang đường hiện ra, kể cả cô không phải con gái của kẻ có tiền Thiên Thụ, tựa hồ cũng không ...

"Cô Ôn." Lâm Sơn đột nhiên lên tiếng, bừng tỉnh Cao Minh, cậu ta co quắp xoay người, tiếp tục làm việc trên tay.

"Bên ngoài hình như có người tìm cô."

Ôn Thiên Thụ đi qua xem, chỉ thấy Thím Trương đang tựa ở cửa một bên dùng tay quạt gió một bên há mồm thở dốc, còn thỉnh thoảng nhìn hướng bên này, thần sắc trên mặt tựa hồ có chút lo âu.

Thiên Phật tháp giống nhau đều không cho phép người không liên quan tiến vào, cô đi ra bên ngoài, Thím Trương lập tức đi lên đón.

"Chúng ta đến đình bên kia nói chuyện."

Thím Trương mang theo túi đồ lớn đi theo phía sau, thở hổn hển một hồi, "Ở sau núi gặp được hàng xóm nhà ta, tán gẫu hơi lâu chút nên đến muộn? Thật là xin lỗi cô ..."

"Nói đến hàng xóm nhà ta cũng rất đáng thương, thời trẻ vợ hắn bị khó sinh, cả vợ cả con đều không giữ được, hắn rời khỏi quê hương đi bên ngoài làm ăn buôn bán, nghe nói sinh ý lại thất bại, hơn bốn mươi còn không lấy được vợ mới, không có người phụ nữ biết nóng lạnh bên người, đến giày bị thủng vẫn phải đi, ta cũng là lúc trước nhìn thấy ống khói nhà hắn có khói toát ra mới biết được hai anh em hắn đã trở lại, không nghĩ tới về sau lại không thấy bóng người, nguyên lai là chạy lên trên núi tu luyện trong miếu."

Ôn Thiên Thụ bắt được từ mấu chốt, "Giày bị thủng?"

"Đúng vậy," Thím Trương bắt đầu lấy đồ trong túi ra, "Một bó tuổi còn như vậy thật là đáng thương."

"Chân nào giày bị thủng?"

Thím Trương nghĩ nghĩ chân kia nhếch lên bắt chéo liền khẳng định nói, "Chân phải!"

"Ai nha, cô quan tâm chân nào lão xú nam nhân mang giày thủng làm cái gì? Cô xem ta lần này mang đến cho cô mấy món đồ lạ gì này ..."

Bà như hiến vật quý đem một món đồ hình cây nấm đặt trên bàn đá, "Cái này là đèn bắt muỗi ta thật vất vả mới nhờ người lấy được đấy, nghe nói đặt dưới ánh mặt trời có thể nạp điện, mùa hè trong núi muỗi nhiều đến mức dùng tay không cũng bắt được, ngủ cũng không yên ổn, hơn nữa trước kia cô dùng những loại nhang muỗi đó, tin tức đều nói có độc, cái này tốt hơn ..."

Ôn Thiên Thụ chờ bà nói xong, "Lại nói hai người hàng xóm của thím đi, cảm thấy thật sự rất đáng thương."

"Hai anh em bọn họ cũng là mệnh không tốt, cha mẹ đều mất sớm, anh trai thức khuya dậy sớm, vực dậy toàn bộ gia đình," Thím Trương nhớ tới cái gì, cười cười, "Cũng thật buồn cười, hắn nuôi em trai đến cao to khỏe mạnh những chính mình lại gầy như khỉ."

"Hiện giờ hắn thật ra thay đổi rất nhiều, bất quá ta liếc mắt một cái còn nhận ra được."

"Như thế nào?"

Thím Trương nói, "Cô không biết, bên cạnh mũi hắn có một nốt ruồi đen lớn, ta từ nhỏ nhìn hắn lớn lên, nhìn một cái là nhận ra luôn!"

Ôn Thiên Thụ nháy mắt sáng lên, nhưng lại không dám hỏi thăm quá nhiều, sợ khiến người ta hoài nghi.

"Thím Trương, có thời gian tôi đến nhà thím chơi."

"Không cần cô lặn lội đường xa đi qua, muốn cái gì cứ nói một tiếng, ta đưa tới cho cô là được." Thím Trương lại lau một phen mồ hôi, "Đúng rồi, trước kia cô nói muốn chocolate Đức Phù ta cũng mang đến cho cô này."

Bà lấy ra một cái hộp plastic nhỏ, nhẹ nhàng vỗ vỗ, "Trời mấy hôm quá nóng, sợ chảy ra nên phải ướp lạnh đấy."

"Cái này nhưng không dễ kiếm, giá cả hơi cao chút."

Đồ giá gốc không đến mười đồng bà muốn thu năm mươi đồng, cuối cùng toàn bộ tính xong tổng cộng hơn năm trăm đồng.

Ôn Thiên Thụ hào phóng cho bà tám trăm đồng, phần dư coi như "Phí tình báo" là được.

Thím Trương vui rạo rực mà đếm một lần, đem tiền áp vào ngực, xuay người qua lại đếm một lần, cho rằng tiền boa có thêm cũng chỉ sáu trăm, không nghĩ tới đếm hai lần đều là tám trăm, tựa hồ sợ đối phương đột nhiên phát hiện cho nhiều tiền hơn, bà lập tức tỏ vẻ vô cùng lo lắng nói còn có việc phải đi.

Ôn Thiên Thụ nhìn bóng dáng béo mập vặn eo lắc mông kia lắc đầu bật cười.

Thím Trương tâm nhãn không xấu, chỉ là thấy tiền sáng mắt, thích chiếm chút tiện nghi.

Một đám mây trắng dày nặng treo trên đỉnh đầu, tin nhắn đã gửi một lúc nhưng chưa có hồi âm, Ôn Thiên Thụ đành phải đi một chuyến ra sau núi.

Đi qua hậu viện, Giác Giác tiểu sư phụ đang đỡ cây chổi còn cao hơn chính mình quét lá rụng trên mặt đất, cô đem chocolate mới mua đưa qua, cậu lập tức duỗi tay tới đón, khuôn mặt nhỏ cười tươi như hoa.

"Không phải đã nói với cậu không được tùy tiện ăn đồ người lạ đưa?"

Tiểu hòa thượng: "Cô là người tốt, không sợ."

Ngôn ngữ bất đồng, Ôn Thiên Thụ buồn cười, "Sao cậu biết được?"

Cậu chắp tay trước ngực, nói như chuyện đương nhiên, "Đêm qua Phật Tổ nhập mộng ta nói."

Ôn Thiên Thụ xoa xoa ót cậu, lại đưa mấy tờ khăn giấy, đẩy cửa hậu viện ra ngoài.

Vừa tới nơi liền thấy mấy nữ khách hành hương đang cầm di động chụp phong cảnh khắp nơi, che che dấu dấu mà đem thân ảnh cao dài nào đó cũng cùng chụp vào.

Cô ngước mắt nhìn lại.

Người đàn ông kia đang khiêng một bao xi măng hướng đống cát đôi bên kia đi, trọng lượng 50 kg đối với anh mà nói căn bản như không có gì, đầu anh thẳng tắp, nện bước thoạt nhìn nhẹ nhàng như vậy.

Ôn Thiên Thụ đi về phía trước vài bước, anh cũng đã thấy cô.

Ánh mắt kia xuyên qua ánh nắng đặt trên người cô, thật sự ...

Đậm đà hương vị đàn ông.

Nơi này người ngoài qua lại quá nhiều, cô hướng anh gật gật đầu, một lần nữa trở lại hậu viện.

Không quá vài phút, Hoắc Hàn cũng theo đuôi tới.

Ôn Thiên Thụ đơn giản đem sự tình nói ra, "Em cảm thấy hai anh em bọn họ rất phù hợp với tình huống anh nói, bất quá không dám hỏi thăm quá nhiều, sợ người ta nghi ngờ."

Hoắc Hàn có một loại cảm giác nóng nảy ngoài ý muốn, đang muốn nói cái gì, chỉ thấy cô dựa lại gần, cầm khăn giấy giúp anh lau mồ hôi trên mặt, anh theo bản năng lui một bước về phía sau.

Tay Ôn Thiên Thụ liền cứ như vậy ngừng giữa không khí.

"Cảm ơn, tôi có thể tự làm."

"Không cần nói cảm ơn với em," cô tự nhiên mà đem khăn giấy vo thành nhúm nhỏ ném đi, "Giữa chúng ta không phải một từ 'Cám ơn' là có thể nói rõ được quan hệ."

Cô đi đến chỗ có ánh mặt trời, bóng dáng nghiêng dưới chân anh, "Hoắc Hàn, anh có từng tưởng tượng mình là cha của một đứa trẻ bao giờ chưa?"

Hoắc Hàn theo tầm mắt cô nhìn qua, không dám tin mà mở to hai mắt, một tiểu hòa thượng đang ngồi trên tảng đá xanh ăn chocolate, ăn một miếng, bả vai nhỏ lại vui vẻ mà run vài cái.

Suy nghĩ của anh giống như cỏ dại mọc tràn lan —

Đứa trẻ thoạt nhìn trông như năm sáu tuổi, thời gian cơ bản là ăn khớp.

Ánh mắt lại lần nữa vội vàng hướng trên mặt cậu bé, muốn tìm điểm giống nhau ở khuôn mặt, hình dáng chính mình và người phụ nữ trước mắt này ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play