Sau khi ăn cơm chiều, cụ bà lấy ra một bầu rượu cẩu kỷ, một mâm giò đinh hương, dọn lên bàn gỗ, Ôn Thiên Thụ từ trang giấy đang viết ngẩng đầu lên, cười nói, "Cảm ơn bà bà."
Khi vừa trở về, nhìn thấy cụ bà ngồi ở cửa, hai con dê con đang vây quanh, há mồm cắn nhánh cây non mềm trong tay bà, chiều hôm thật sâu nhưng trên mặt cụ bà lại ngời lên nét tươi cười hiền lành.
Lúc trước, khi hàng xóm nhiệt tình đưa sữa dê tới đã nói qua với Ôn Thiên Thụ, từ sau khi chồng qua đời, trong nhà cụ bà cũng không bao giờ nuôi dê nữa, ngày lễ ngày tết cũng không ăn thịt dê, có người đưa canh dê cho bà còn bị bà dùng chổi đuổi đi, tóm lại, ở trong cái nhà này, "Dê" trở thành cấm kỵ lớn nhất.
Cũng là vết thương sâu nhất trong lòng cụ bà.
Vậy hiện tại, hẳn là ít nhiều bà cũng bình thường trở lại rồi?
Sống hay chết, sớm đã được định, một số người mệnh đều là như vậy, trốn tới nơi nào cũng không thoát được, người còn tồn tại phải tiếp tục sống tốt.
Cụ bà cười cười, run run rẩy rẩy trở về phòng.
Mùi đinh hương nồng đậm tràn ngập chóp mũi, Ôn Thiên Thụ thật sâu hít vào một hơi, gắp một miếng giò đinh hương nếm nếm, vị thực mềm, ngậy mà không ngán, ăn lên có một loại phong vị độc đáo, nghe nói đây là món ăn vặt đặc sắc, cách làm làm rất tinh tế, phức tạp nên cô lo cụ bà phải lao lực, hẳn là buổi chiều cụ bà đã bắt đầu bận rộn, biết hai người ban ngày công tác vất vả, lại ngủ muộn nên đặc biệt làm cho bọn họ ăn khuya.
Khi ăn đến miếng thứ năm thì vừa lúc Hoắc Hàn tắm rửa xong đi ra, tóc mới gội hẳn đã dùng khăn lông cọ qua, mềm mại rủ trên trán, thoạt nhìn có cảm giác lười biếng tùy ý, anh đặt chiếc ghế dựa ở đối diện cô ngồi xuống, cô liền gắp một miếng giò đưa qua, "Nếm thử."
Nhìn anh ăn xong, cô hỏi: "Ăn ngon không?"
Loại thức ăn có phong vị Tây Bắc này Hoắc Hàn cũng không xa lạ, gật gật đầu, Ôn Thiên Thụ lại gắp một miếng, "Ăn ngon thì ăn nhiều vào."
"Muốn rượu không? Cho anh một ly."
Cô đem chén rượu đã rót đầy đẩy đến phía trước, Hoắc Hàn cầm lên uống một ngụm, rượu không tính là mạnh, anh lại lần nữa uống một hơi cạn sạch.
Ôn Thiên Thụ còn muốn rót rượu cho anh, tay lại bị anh nắm lấy, cô sửng sốt, anh cúi đầu dựa sát vào, "Nói đi."
Quả nhiên là tâm hữu tương thông a.
Cô xoa xoa tay, hàm răng cắn môi dưới, "Kỳ thật, em nhìn trúng một món đồ trên người anh đã lâu."
Hoắc Hàn hơi giật mình, ý niệm thứ nhất là ngọc Phật giấu trong túi quần bị cô phát hiện? Ôn Thiên Thụ theo tầm mắt anh cúi đầu vừa thấy, trên mặt nháy mắt ửng hồng, hạ giọng: "Hoắc Hàn, anh quá ... sắc."
Anh nhìn túi quần chính mình thì làm sao? Cô lại nhìn nơi nào? Cũng không biết là ai sắc.
Anh nắm tay đặt trước môi ho nhẹ: "Thứ gì?"
"Anh có cảm thấy tóc mình đã dài hơn rồi không?"
Cho nên?
Cô nhìn trúng tóc anh?
Hoắc Hàn vuốt tóc ướt trên trán lên, "Cũng còn được." Bởi bận rộn nên xác thật không rảnh đi cắt.
"Lại nói tiếp anh khả năng không tin," ý cười trong mắt Ôn Thiên Thụ lưu chuyển, "Trước kia em ở trong núi tu sửa bích hoạ, từng cùng một Sư phó học cắt tóc."
Không có gì không thể tin tưởng. Cô đến mở khóa cũng học được, biết cắt tóc một chút cũng không hiếm lạ gì.
Bà xã của anh thật đúng là không buông tha bất luận cơ hội học tập nào, tùy thời tùy chỗ đều có thể học được một môn kỹ thuật.
Hoắc Hàn nhịn cười: "Học bao lâu."
Cô nghiêm trang: "Cái này cùng thời gian không có nhiều quan hệ lắm, mấu chốt là dựa vào ngộ tính."
Quan trọng nhất chính là, nhìn đến tóc anh dài quá, làm cô ngứa tâm.
"Vậy bắt đầu đi."
A, dễ dàng đáp ứng như vậy?
"Được rồi, để em đi lấy công cụ." Cô chạy hai bước, lại trở lại, ở trên mặt anh nhanh nhẹn hôn xuống rồi mới chạy vào nhà.
Vài phút sau, Hoắc Hàn nhìn thấy cô đi ra, trong tay cầm một cái kéo, hai công cụ khác có hình dáng khác biệt kỳ quái, hình như là được ghép nối tạm thời.
"Muốn cắt kiểu tóc gì?"
Ngoài dự đoán, thế nhưng còn có thể yêu cầu kiểu tóc.
Anh hơi hơi duỗi thân thể, hai chân thon dài vắt lên nhau, "Em cứ nhìn mà cắt, xén bớt chút là được."
"Yên tâm," cô ra dáng ra hình khoác lên mảnh nilon trên vai anh, lại vỗ hai cái, "Kỹ thuật của em rất tốt, nhất định cắt cho anh kiểu tóc thật soái." Nghĩ nghĩ lại thêm một câu, "Bao quân vừa lòng." ("Soái" tức là soái ca, cái này chắc ai cũng biết – Bao quân vừa lòng, "quân" ở đây là cách nói của phụ nữ cổ đại về người trong lòng mình, có thể là chồng, hôn phu, người ngưỡng mộ,... cách nói này của Thụ ca vừa thể hiện tình cảm vừa lưu manh a)
Ngón tay trắng nõn lướt qua mái tóc đen ngắn, chất tóc của anh không tồi, hơi cứng nhưng dù sao ngũ quan anh tuấn lãng, người lớn lên cũng tốt nên dù tóc có bị cắt hỏng thế nào, liền tính có cạo trọc đầu, cũng sẽ là tì vết không che được ánh ngọc bởi vậy cô dứt khoát tự do phát huy. ("Tì vết không che được ánh ngọc" – ý là vẻ đẹp của ngọc dù có tì vết cũng không bị ảnh hưởng, kiểu như đã đẹp rồi thì khoác bao tải lên vẫn đẹp)
Từng sợi tóc mái bị cắt rơi trên mặt đất, bên tai nghe được một tiếng thở nhẹ, Hoắc Hàn mở to mắt, nhìn thấy cô có chút vô tội tươi cười, anh theo bản năng muốn sờ tóc mình xem có còn không, cô mở miệng: "Em càng cân nhắc, càng cảm thấy anh tương đối thích hợp để đầu đinh."
Cho nên là cô một bên cắt một bên cân nhắc?
Kỳ thật là làm thế nào cũng cắt không đối xứng được hai bên trái phải, càng cắt càng ngắn, càng cắt càng ... chột dạ.
"Anh có một vấn đề."
Ôn Thiên Thụ: "Anh hỏi đi."
"Em học cắt tóc với ai?"
Cô mất tự nhiên dời đi tầm mắt: "Trong chùa ... Quy Y sư phụ."
Hoắc Hàn "Ồ" một tiếng, cười như không cười nhìn chằm chằm cô: "Kỳ thật yêu cầu của anh không cao, ngày mai có thể gặp người là được."
Mã có thất đề người có thất thủ, Ôn Thiên Thụ cố giữ mặt mũi, không đến mức xem thường cô như vậy chứ? (Mã có thất đề - ngựa còn bị vấp ngã)
Không muốn nói đến chính là, thật đúng là ứng với câu "Cố tình trồng hoa hoa không nở, vô tâm cắm liễu liễu lại xanh", cuối cùng thế nhưng bị cô đánh bậy đánh bạ cắt ra cái đầu đinh nhìn cũng không tệ lắm, xương sọ Hoắc Hàn lớn lên đẹp, căng hết phần tóc ngắn, mặt bên nhìn qua góc cạnh rõ ràng, hơn nữa còn có cặp mắt đen nhánh thâm thúy kia khiến cả người thoạt nhìn càng có tinh thần.
Ôn Thiên Thụ nhìn đến mắt cũng không nháy, Hoắc Hàn nhẹ búng hai phát vào trán cô, không nhịn được cười, "Thật đẹp như vậy?" Giơ tay sờ một cái, tóc đâm đâm vào lòng bàn tay, bất quá thật ra lại thoải mái thanh tân sạch sẽ.
Cô ưỡn ngực, nâng lên cằm, "Là em cắt ra."
"Thích không?" Cô muốn tìm gương cho anh xem.
Hoắc Hàn đem người kéo qua, thẳng tắp nhìn vào mắt cô, đôi mắt thanh triệt xinh đẹp, giống như gương sáng, ở mặt trên anh phát giác được chính mình đang cười ôn nhu đến như vậy.
Ngoài cửa gỗ, dê con đi lại kiếm ăn đêm kêu "Mị mị" đi tông cửa, bóng đêm như nước bị phá vỡ, phảng phất như gợn sóng trên mặt hồ, từng đợt từng đợt mà khuếch tán.
Anh bỗng nhiên chặn ngang bế cô lên.
"Ai —"
Bước chân anh không ngừng, cười rồi mới nói, "Trả phí cắt tóc."
Cắt tốt như vậy, phỏng chừng cả đêm cũng không đủ thanh toán tiền.
***
Hôm sau hai người đều dậy muộn, ăn qua bữa sáng, liền vội vàng chạy tới Tương Tư Lĩnh.
Thịnh Thiên Chúc và Dương Tiểu Dương tối hôm qua trực đêm, thay phiên ngủ ở lều trại, lúc này còn có chút buồn ngủ, kề vai sát cánh ngồi nói chuyện cùng nhau, thấy Hoắc Hàn và Ôn Thiên Thụ cùng đi tới, tay Thịnh Thiên Chúc chống mặt cỏ, nhảy dựng lên, nhảy đến trước mặt bọn họ, "Chết tiệt, anh Hàn, kiểu tóc này quá soái!"
Không nghĩ tới nơi thâm sơn cùng cốc như này cũng có thể tìm được thợ cắt tóc tốt đến thế.
Dương Tiểu Dương cũng đi tới, đáy mắt đồng dạng không ngăn được vẻ ngạc nhiên, Hoắc Hàn vốn dĩ có khí chất nghiêm túc chính trực, như vậy thoạt nhìn càng anh khí, ánh mắt cũng càng có khí thế, tựa hồ liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu nhân tâm.
"Cắt ở Trấn trên sao?" Thịnh Thiên Chúc lại hỏi: "Tiệm cắt tóc nhà ai?"
Hoắc Hàn nhìn Ôn Thiên Thụ.
Cô thanh thanh yết hầu: "Tôi cắt."
Thịnh Thiên Chúc cùng Dương Tiểu Dương một người trừng lớn đôi mắt một người há to miệng, biểu tình phối hợp đến thiên y vô phùng. (Thiên y vô phùng – đã từng giải thích, hiểu là phối hợp tuy hai mà như một vô cùng phù hợp)
Thịnh Thiên Chúc phản ứng nhanh chóng: "Chị Thiên Thụ, có rảnh cũng cắt cho em một cái đi, thật soái!"
"Được, không thành vấn đề."
Cậu nhìn Hoắc Hàn liếc mắt một cái, "Chị Thiên Thụ, em thật là yêu chị muốn chết!"
Vứt lại một cái hôn gió liền chạy biến.
Không nghĩ tới vẫn bị Hoắc Hàn một phen xách trở về, "Tối hôm qua có vấn đề gì không?"
"Hết thảy bình thường."
Văn vật kiểm kê xong đã được người của đơn vị bảo vệ văn vật mang đi, dư lại đều là một vài món yêu cầu phục chế, hoặc là tạm thời không thể di chuyển, tỷ như bích hoạ tinh mỹ bảo tồn hoàn chỉnh ở mặt trên tường nội thất kia, bốn cái long trụ chạm khắc gỗ ...
Trước khi trên Cục chưa có chỉ thị mới, nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ là bảo vệ tốt cổ mộ và vài nhà phục chế còn lưu tại hiện trường, phòng ngừa bọn trộm mộ phản công, trả thù, tạo thành tổn thất không cần thiết.
"Không thể thả lỏng cảnh giác."
Thịnh Thiên Chúc thu hồi tươi cười, Dương Tiểu Dương trịnh trọng gật đầu, hai người trăm miệng một lời: "Rõ."
"Hai người đi nghỉ ngơi đi, tôi sẽ trông nơi này."
Bọn họ thật sự là mệt mỏi, cũng không ngượng ngùng từ chối, trở lại lều trại ngủ.
Ôn Thiên Thụ cũng đi vào mộ đế, hai trợ thủ cùng cô chào hỏi qua, lại tiếp tục an tĩnh làm việc trên tay.
Hai ngày trước cô cùng tổ chuyên gia đã làm tường tận phân tích hư hại đối với bề mặt bích họa, cũng liệt ra phương thức phục chế và danh sách tài liệu, nơi này vị trí xa xôi, tài liệu và công cụ chuyên nghiệp còn ở giai đoạn thu thập, cho nên trước mắt chủ yếu là tiến hành công tác hút bụi và mềm hoá không cổ. ("không cổ" ở đây là một bộ phận của bích họa, mình không chắc với từ này lắm, có thể là phần bị rỗng, thiếu hụt bên trong ở một phần của tường bích họa)
Thời gian qua lâu, lại trải qua khí hậu ăn mòn, con người tác động phá hoại, "bệnh tình" của bức bích hoạ này tương đối phức tạp, tồn tại các vấn đề như có phần rỗng, khe rãnh, phai màu, chỗ mốc, vỡ vụn, bóc ra, nghiêm trọng nhất vẫn là phần bị xẻng sắt phá hoại ...
Phục chế bích hoạ, cũng không chỉ đơn giản là đem nó miêu tả thành hình dạng, mà là muốn bằng khả năng lớn nhất hoàn nguyên hình dạng ban đầu.
Ôn Thiên Thụ leo lên trên thang, trong tay cầm chổi phất trần, nhẹ nhàng phất bụi đất, động tác này đơn giản, nhưng mà cơ hồ phải lặp lại mấy ngàn lần, đến thời gian chiều hôm buông xuống, toàn bộ cánh tay đều mỏi đến không nâng nổi dậy.
Dưới mộ đế không khí không lưu thông, cô trở lại mặt đất, hô hấp không khí mới mẻ, đầu óc lại có chút choáng váng, hai chân cũng mềm như bông, ngay cả đứng cũng không đứng được, chỉ có thể dựa vào một thân cây nghỉ ngơi.
Hoắc Hàn vừa vặn tuần tra trở về, đi đến bên cạnh cô, cô đem toàn bộ trọng lượng giao cho anh, "Váng đầu."
"Đi lại một chút." Phụ cận có vài chỗ cảnh sắc cũng không tệ lắm.
Bốn phía đặc biệt u tĩnh, trong rừng sâu truyền đến vài tiếng chim hót thanh thúy, hai người đạp lên lá rụng phát ra âm thanh "sàn sạt" nghe phá lệ rõ ràng.
Đi về phía trước xuất hiện một cái hồ, nước sạch trong veo, lá rụng dưới đáy hồ giống kim tuyến óng ánh trùng điệp, sinh vật trong nước không biết tên bơi lên mặt nước tạo lên những gợn sóng như hoa nở.
Ôn Thiên Thụ lôi kéo Hoắc Hàn ngồi trên một tảng đá, đầu gối lên vai anh, "Xoa xoa."
Hoắc Hàn giúp cô xoa ấn đường, "Mệt thì nói anh đưa em về trước, ngâm nước ấm tắm."
"Không cần."
Chim không kêu nữa, thật an tĩnh a, thế gian này phảng phất như chỉ còn lại hai người bọn họ.
"Anh trực đêm nay?"
"Phải."
"Em cũng không quay về." Vào đêm lạnh, đã quen được anh ôm ấp, một người ngủ không có gì thú vị.
Hoắc Hàn: "Trên núi lạnh, về đi." Lại nghiêng đầu tới hôn lên tóc cô, "Đừng làm anh lo lắng."
"Được."
Cái gọi là tình yêu, đại khái chính là cam tâm tình nguyện bị anh ăn đến gắt gao đi?
Ôn Thiên Thụ vói tay tiến vào ngực anh sờ sờ, lỗ tai cách áo sơmi dán lên, từng chút một đo nhịp tim đập của anh, mặt mày đều cười đến cong cong, "110 nhịp."
Nhảy nhanh như vậy.
Thì ra tế thủy lưu trường sinh hoạt cũng không ảnh hưởng đến tâm động ban đầu. (Tế thủy lưu trường - Dòng suối nhỏ nhưng chảy dài. Ở đây hiểu là cuộc sống trải qua yên ả thanh bình, nhịp sống đều đều vô vị cũng không ảnh hưởng, không làm thay đổi đến tình cảm ban đầu)
"Anh có muốn đếm nhịp tim đập của em không?"
Cô kéo tay Hoắc Hàn, không nghĩ tới anh cứ như vậy cúi đầu tới, chóp mũi để ở giữa hai luồng đẫy đà, sườn mặt dán vào vị trí trái tim nhảy lên, cô nhìn thấy anh khẽ nhếch khóe môi, tim đập nhanh chóng gia tốc, đây là gian lận a.
Nhưng một chữ cũng nói không nên lời, không bỏ được đánh gãy thời gian yên tĩnh khó có được này, chỉ có thể dùng nụ cười đến nheo cả khóe mắt để lưu lại.
"Một ngàn ba trăm mười bốn nhịp." Anh bỗng nhiên lên tiếng.
Ôn Thiên Thụ phản ứng chậm nửa nhịp, cúi đầu nhìn đồng hồ của anh, hóa ra đã qua mười một phút.
Một ngàn ba trăm mười bốn nhịp?
1314? Cố ý đi? (1314 nghĩa là "một đời một kiếp" theo ngôn ngữ mạng TQ)
Chiều hôm dần dày hơn, trong rừng nổi lên một tầng sương mù hơi mỏng.
"Anh đưa em về."
Hai người tay trong tay đi trở về, đi qua hang đá phát hiện lúc trước, Ôn Thiên Thụ từ xa nhìn qua, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh mênh mông, mơ hồ nhìn lên, lại giống như một con dã thú ngủ đông trong bóng đêm, cô ôm lấy cánh tay, hướng Hoắc Hàn bên kia nhích lại gần.
Hoắc Hàn ôm cô, tiếp tục đi về phía trước.
Đi đến nơi gần cổ mộ, Ôn Thiên Thụ "Di" một tiếng, chỉ vào một khối lỏa lộ phía trước co màu xám trắng, có chút khiếp người, "Em nhớ rõ trước kia nơi này không phải như thế."
"Phải," Hoắc Hàn nói: "Nổ mạnh làm cho địa hình núi xảy ra biến đổi." Sáng sớm anh đã phát hiện chỗ khác thường này, cũng cẩn thận kiểm tra qua, không có vấn đề gì lớn.
Hóa ra là như thế.
Một đêm này, Ôn Thiên Thụ nằm trên giường trằn trọc đến nửa đêm mới buộc chính mình đi vào giấc ngủ, ngủ một hồi lại tỉnh, nhìn phía ngoài cửa sổ phát ngốc, cuối cùng đem gối đầu của anh ôm vào trong ngực mới ngủ được một giấc tới hừng đông.
Khi ăn bữa sáng, cụ bà nhìn thấy đáy mắt màu xanh lá của cô, "Tối hôm qua ngủ không được?"
Màu da cô trắng, mệt mỏi liền dễ dàng bị nhìn ra.
Ôn Thiên Thụ nghiêng đầu ngáp, vừa muốn nói gì, cụ bà mang biểu tình người từng trải cái gì cũng biết nói, "Thật đúng là chưa từng thấy ai giống nhau như cô cậu vậy, cô ngủ không tốt, người đàn ông của cô phỏng chừng ở trên núi cũng ngủ không tốt ..."
Thật đúng là bị cụ bà nói trúng rồi.
Khi Ôn Thiên Thụ đến Tương Tư Lĩnh, liếc mắt một cái liền nhìn thấy trên mặt Hoắc Hàn rõ ràng cũng có biểu tình mệt mỏi, hai người tầm mắt giao nhau, trong lòng đều hiểu rõ không nói ra mà chỉ cười.
Cô đem bữa sáng phân cho mọi người, Thịnh Thiên Chúc ăn ngấu nghiến, không đến một lát liền ăn sạch sẽ, Dương Tiểu Dương cười cậu ăn đến như heo, bị đuổi theo chạy hết đồng cỏ.
Trên cây, trên cỏ, khắp nơi đều là màu vàng của ánh dương quang.
Hoắc Hàn chưa kịp ăn bữa sáng đã bị Cục phó Trần gọi vào lều trại bàn bạc công việc.
Ôn Thiên Thụ xem thời gian còn sớm, liền đứng ở bên ngoài chờ anh, nghe được âm thanh nói chuyện, cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vài người đang cầm bản vẽ, hướng nơi này đi tới, cô đơn giản quét qua một cái, dường như đều là gương mặt xa lạ.
Thịnh Thiên Chúc bị đuổi kịp hít thở không thông liền làm cái thủ thế kêu ngừng, thấy Dương Tiểu Dương cũng không có dấu hiệu dừng lại, dứt khoát trốn đến phía sau Ôn Thiên Thụ.
"Thiên Vạn, những người đó là ai?"
Thịnh Thiên Chúc nhìn một cái: "Hình như là lại đây khảo sát." Ngón tay cậu chỉ qua, "Nơi đó bị nổ tung thành một lỗ hổng, nghe nói là phát hiện khoáng sản gì đó hi hữu ..."
Mấy người kia ngừng ở ngoài dây cảnh giới, không đi tiếp.
Ôn Thiên Thụ ở giữa bọn họ dường như thấy được một gương mặt quen thuộc.
Người đàn ông trung niên kia cũng thấy cô, mỉm cười gật đầu hỏi thăm, kính mắt lóe lên ánh sáng xanh nhàn nhạt.
Cô đi qua, "Sao lại là anh?"
Tuy rằng chỉ có duyên gặp mặt hai lần, nhưng cô có ấn tượng rất sâu với hắn, đêm đó ở chùa Thanh Minh lần đầu tiên đối mặt ở cửa sơn môn, hắn bình tĩnh vượt mức bình thường, còn có trên đường đá xanh, cô nhặt một đóa hoa nhỏ màu cam, hắn ở sau người nói, "Loại hoa này không thường thấy, ngửi nhiều dễ khiến người choáng váng."
Chuyện cũ rõ ràng trước mắt.
Hắn cùng khi đó giống nhau, mặt mày bình thản, đôi mắt đeo kính gọng vàng, ăn mặc một thân hưu nhàn, thoạt nhìn rất văn nhã.
Ôn Thiên Thụ nghe được có người gọi hắn, "Diệp tổng công." (Tổng công là chức vụ Trưởng công trình, tạm thời không biết nên để Quản lý hay Giám đốc nên sẽ giữ nguyên, đợi thêm mấy chường nếu có thay đổi sẽ quay lại sửa nha)
Nháy mắt liền hiểu rõ, lúc trước cô suy đoán không sai, hắn hẳn là thuộc về loại phần tử trí thức cao cấp kia, không nghĩ tới thì ra là nhà công trình địa chất cấp cao.
Diệp tổng công cười nhìn cô, "Thật trùng hợp, lại gặp được cô."
———
Tác giả có lời muốn nói: Bạch gia, Diệp tổng công tới! Xem bình luận rất nhiều người đều đoán được, mọi người là chuẩn bị rải hoa vẫn là cắm đao?
Viết cái tiểu phiên ngoại — về phí dụng cắt tóc:
Thịnh Thiên Chúc: "Chết tiệt, anh Hàn kiểu tóc này quá soái!"
Dương Tiểu Dương: "Khẳng định tốn không ít tiền?"
Hoắc Hàn cười mà không nói, xác thật tốn không ít tiền, vài trăm triệu đâu.
-----
Trở lại, Những người xem hiểu phiên ngoại, tại hạ kính ngươi là cái hán giấy.
Chương này sắc đầu đinh Hàn ca a, đặc biệt man.