Vũ nấu cơm tối trong bếp, tôi thì ôm gối ngồi trên sofa ngắm thân ảnh bận rộn cách đó không xa. Chỉ khi có Vũ bên cạnh, lòng tôi mới bình yên. Không biết đã bao lâu không có được cảm giác buồn ngủ nặng trĩu dễ chịu. Đến Bắc Kinh phần lớn thời gian tôi đều ôm máy tính hồi tưởng quá khứ, ngủ rất ít, vì tôi sợ ở trong mộng cũng cảm thấy hạnh phúc khó tìm......
Cảm giác có người xoa mặt tôi, mở mắt ra, lại thấy đôi mắt đỏ hoe của Vũ. Nàng đang ngồi cạnh tôi, lẳng lặng nhìn tôi. Cái vuốt ve vừa rồi là ảo giác? Hay là hiện thực?
Tôi thôi phân vân, không muốn bỏ qua một tia hi vọng cực kỳ bé nhỏ, cầm tay nàng, nói:
"Vũ, Hi yêu em......"
"......" Nước mắt của nàng xuôi theo má chảy xuống, nàng không lên tiếng, chỉ nhìn tôi.
"Vũ, có thể cho Hi một cơ hội không? Cơ hội để Hi ở bên em, cho em hạnh phúc?" Tôi bật dậy, ngồi bên nàng, tiếp tục nói: "Hi nghĩ Hi thật sự rất ích kỷ, thực ra, không thể nói là Hi ở bên em, Hi cho em hạnh phúc. Phải nói là, em ở bên Hi, cho Hi hạnh phúc. Hi cảm thấy mỗi người sinh ra đều có lý do, mọi người nguyên bản đều là đám mây phiêu bạt trên trời, mãi đến khi vì một nguyên nhân rơi xuống nhân gian, trong đó có em và Hi. Hi đoán Hi nhất định đã theo chân em bước vào thế gian này, bởi vì em chính là lý do để Hi cam tâm tình nguyện hóa thân làm người."
"......" Nàng run rẩy, khóe miệng giật giật, cuối cùng không nói gì hết.
"Vũ, Hi chỉ muốn nắm tay em đến răng long đầu bạc. Có thể không?" Tôi không muốn ép nàng, thật sự không muốn, nhưng tôi cảm thấy nàng đã yêu tôi.
"Hi à, thật sự đáng giá sao? Vũ lớn tuổi hơn Hi nhiều lắm, huống hồ chúng ta đều là......"
Vũ không thể đem nghi vấn trong lòng nói hết, bởi vì lời của nàng đã bị nụ hôn của tôi niêm phong. Một nụ hôn trân trọng mang theo sự hi vọng, lòng cảm ơn và niềm phấn khích. Tôi biết nàng muốn nói gì, tôi biết, tôi biết tất cả.
Vũ là một cô nàng bẽn lẽn. Khi chúng tôi thở hào hển sau nụ hôn dài, ngẩng đầu lại thấy nàng mím môi, mặt đỏ bừng, không dám nhìn tôi.
"Vũ......" Không chút đắn đo vươn tay ôm chầm nàng, ấp nàng trong lòng, khẽ nói bên tai nàng: "Cám ơn em!"
Thấy nàng chịu tựa vào lòng tôi, ngoan ngoãn, dịu dàng, còn có sự ngượng ngùng không thể che giấu, tôi nhe răng cười, cố ý dùng ngữ điệu khiến người ta nghĩ sang nghĩa khác, thủ thỉ vào tai nàng:
"Vũ ơi, Hi đói..."
"Hi..." Vũ nghe ra giọng điệu chòng ghẹo mờ ám không thể mờ ám hơn, nàng vỗ đầu tôi, đứng dậy, chu miệng nói: "Đói bụng thì đi ăn cơm."
Lâu lắm rồi không được ăn cơm Vũ nấu. Cơm tập thể ở trường làm sống nhăn, thua xa tay nghề tuyệt hảo của Vũ. Chiến sạch hai chén cơm, còn muốn ăn nữa, tiếc là bụng thật sự không còn chỗ ních, đành gác đũa.
Cơm nước xong, tôi dọn bàn, rửa chén trong bếp. Lại nhớ đến nụ hôn ngọt ngào kia, bất giác hát ngâm nga.
"Hi rửa chén, hãnh diện gì thế?" Không biết từ khi nào Vũ đã đứng bên tôi, mỉm cười nhìn tôi.
"Hi hãnh diện vừa rồi đã hôn được cô gái đẹp nhất, dịu dàng nhất, hiền lành nhất trên đời." Nói chưa dứt câu đã thấy mặt Vũ lại đỏ. Vũ à, em đúng là cục cưng mắc cỡ đáng yêu.
"Vũ, em thấy đạn súng bao giờ chưa?" Đùa nhây xong, cùng Vũ ngồi trên sofa, bưng cà phê nàng nấu, mùi thơm ngào ngạt khắp phòng.
Thấy Vũ lắc lắc đầu, tôi hí hửng moi ba lô lấy ra vài cái vỏ đạn, đưa cho nàng:
"Lúc học quân sự trên trường được đến căn cứ bắn đạn thật một lần. Mỗi người được phép bắn ba phát. Có vài nữ sinh không dám bắn nên nhường đạn cho Hi, kết quả một mình Hi được bắn đến mười phát. Sau khi bắn xong liền nhặt vài cái vỏ đạn trên sân làm kỷ niệm."
Vũ cầm mấy cái vỏ đạn ngắm nghía, ánh mắt cuối cùng tập trung tại vết khắc bên trên. Không biết nàng nhìn thấy dòng chữ kia sẽ có cảm giác gì nhỉ. Tôi thực sự tò mò.
Khi vừa nhặt được vỏ đạn, vốn chỉ muốn giữ làm kỷ niệm thôi. Bỗng nhiên lại có ý nghĩ muốn khắc vài chữ lên vỏ đạn. Chất liệu của chúng rất cứng, khắc lên sẽ để được rất lâu. Mỗi một vỏ đều đại diện cho lòng chân thành của tôi: Tôi yêu em.
Chiều thứ năm lao tới sân ga, sáng thứ sáu gặp được Vũ. Lúc này nàng đang ngồi bên tôi, nhìn lời cam kết trọn đời trọn kiếp tôi vì nàng chạm khắc. Cho đến hôm nay, tôi vẫn còn cảm khái, nếu hồi ấy tôi không có dũng khí một lần nữa xuất hiện trước mặt Vũ, vậy bây giờ người đứng trước mặt nàng là ai? Nếu hồi ấy tôi không có dũng khí nắm chặt đôi tay nàng, vậy bây giờ người dắt tay nàng là ai?
Nằm cạnh Vũ, ôm lấy cơ thể mềm mại, ngửi mùi hương của nàng, lòng lâng lâng. Khóe miệng nếm được hương vị hạnh phúc, ôm nàng chặt hơn một chút, nói:
"Vũ, chúc em ngủ ngon......"
Đến tận chủ nhật mới mua vé tối, vì tôi muốn có thêm thời gian ở với Vũ, chỉ cần ngắm cũng tốt rồi. Ngồi xe một đêm, sáng thứ hai là có thể đến trường kịp giờ, tuy mình mẩy hơi ê ẩm, nhưng so với nỗi nhớ cuồn cuộn vừa rời đi chẳng thấm tháp vào đâu.
Trước khi trở lại Bắc Kinh, tôi đã chôm lịch dạy của Vũ. Vậy là có thể ở những thời điểm nàng nghỉ ngơi gọi điện cho nàng, nghe được giọng của nàng.
Tin nhắn "khủng bố" thì không phải lúc nào cũng phân biệt thời điểm. Thẳng đến hôm cô nàng phát hỏa, ở đầu dây bên kia cằn nhằn đay nghiến chờ tôi lần sau trở về nhất định phải "xử đẹp" tôi.
Tôi biết không phải nàng bực thật, vì chúng tôi đều hiểu, những tin nhắn liên tiếp không ngừng nghỉ đó chỉ bởi tôi nhớ nàng, mỗi giây mỗi phút tôi đều nhớ nàng, nhớ nàng da diết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play