Một ngày học nông học kỹ kết thúc, nhưng tôi mất can đảm trở về phòng. Ăn tối xong, một mình đi dạo. Bất tri bất giác lại ra tới bờ biển, ngắm tà dương chầm chậm hạ xuống, biến mất ở đường chân trời. Không nén nổi cười khổ: Cảnh còn người mất, chuyện đã thôi, hoàng hôn, vẫn là hoàng hôn lần trước có tôi và Vũ, vẫn là hoàng hôn của chúng ta sao? Chúng ta còn có thể tay trong tay, cùng xem mặt trời ngả về tây nữa không?
Bần thần ngồi trên bờ biển mãi đến đêm khuya. Toàn bãi cát chỉ nghe được tiếng sóng rào rạt vỗ. Muốn trở về, tôi đã sớm muốn trở về, chỉ là không biết phải đối mặt thế nào. Khi gặp Vũ, tôi phải nói gì đây? Phải làm gì đây? Hay là dùng câu nói của Vũ "thuận theo tự nhiên" để giải quyết? Cười khan, đứng dậy, chậm rãi hướng về ký túc xá.

Dọc đường, tôi đi rất chậm, nhưng bất luận đi chậm bao nhiêu, cuối cùng tôi vẫn về tới cửa ký túc xá. Gần nửa đêm, mọi người đã tắt đèn đi ngủ. Nhẹ nhàng mở cửa, bên trong tối đen một mảnh, có lẽ Vũ cũng ngủ rồi. Không bật đèn, lò mò tìm quần áo đi tắm. Ngoảnh đầu nhìn Vũ, nàng vẫn không động đậy, chắc là đang ngủ. Thở dài: ngủ rồi cũng tốt.
Tắm táp, rửa mặt xong, thoáng nhìn quần áo Vũ ngâm trong thau, đem giặt chung với quần áo của mình, phơi lên. Cô nàng này không bao giờ để quần áo đến hôm sau mới giặt, nhưng hôm nay nàng lại làm như vậy. Là vì tâm tình không tốt sao?
Nằm trên giường mình. Đến nơi đây, lần đầu tiên không ôm Vũ ngủ. Ngủ không được, mở to mắt nhìn trần nhà. Không biết Vũ có lạnh không? Mỗi lần tay chân giá lạnh thường thiếu hơi ấm con người. Cơ thể và tâm linh hẳn là giống nhau chăng? Vũ, trái tim em cũng thiếu hơi ấm phải không? Thân thể se lạnh, trái tim se lạnh lại vẫn cười dịu dàng đợi chờ người khác. Em nói tôi đem đau thương giấu trong lòng, vậy còn em? Em làm sao không thường như thế?
Đứng dậy, nương ánh trăng đi tới cạnh Vũ. Mái tóc che khuất gương mặt nàng khiến tôi nhìn không rõ nét mặt ấy. Do dự một lát, đưa tay luồn vào chăn, quả nhiên cơ thể nàng vẫn lành lạnh, hoàn toàn không chút ấm áp. Tim nhói, đem chăn của mình ôm đến phủ lên chăn nàng. Nhẹ nhàng cuộn quần áo của mình, đem đôi chân lạnh lẽo của nàng dán lên người, dùng nhiệt độ cơ thể giúp nàng ủ ấm.
Đột nhiên nghe nàng khóc thành tiếng. Tôi hết hồn, vội vã bước lên phía trước, nương ánh trăng, nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của nàng.
"Chị?" Tôi gọi khẽ.
"......" Nàng không đáp, lại khóc không hề che giấu.
"Chị đừng khóc, đừng khóc......" Tôi lấy tay giúp nàng lau nước mắt, nhưng lau đi giọt này, ngay lập tức giọt khác lại thay thế.
"Hi, chị xin lỗi." Nàng giữ chặt tay tôi, nghẹn ngào nói. Vũ, tại sao phải nói xin lỗi? Rõ ràng là tôi sai, tại sao đổi lại làm em xin lỗi?
"Không, không, không, là em không tốt, là em không tốt. Chị đừng khóc, đừng khóc......" Tôi ôm mặt nàng, lòng ray rứt.
Nhìn nàng đau đớn khóc, tim tôi cũng xót theo. Muốn nhẹ nhàng hôn lên đôi môi run rẩy của nàng, nhưng cuối cùng nụ hôn dừng lại trên trán:
"Chị, em xin lỗi."
Một lần nữa nằm bên cạnh Vũ, cảm xúc không sao kiềm nén, mũi cay cay suýt bật khóc, nhưng cố gắng nuốt nước mắt trở vào, ôm nàng thật chặt.
"Hi, chị xin lỗi. Chị biết chuyện hôm nay không nên trách em, nhưng không biết vì sao lại giận chó đánh mèo. Những lời giận dỗi hồi sáng đều là nói dối......"
"Chị......" Lời nàng chưa nói hết, nhưng tôi hiểu nàng muốn nói gì, tôi biết, tôi biết cả.
"Chị, trong lòng em cũng biết là chị nói lẫy, nhưng một khắc nghe được những lời đó, em vẫn còn sợ." Tôi thờ thẩn nói, dòng lệ quật cường kiêu ngạo kia cuối cùng cũng ruồng bỏ tôi, theo khóe mắt chảy xuống.
Vũ đưa tay mò mẫm lên mặt tôi, nhẹ nhàng lau đi nước mắt. Tôi lại lạc hướng trong sự dịu dàng của nàng, chỉ ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người nàng. Lúc trước ngửi được mùi hương này đã thấy vừa dễ chịu vừa quen thuộc, nhưng không tài nào biết được rốt cuộc đó là mùi hương gì.
"Chị này, người chị thơm quá. Xài nước hoa sao?" Vừa nói vừa kê đầu sát vào một chút, dùng mũi hít hít cổ nàng.
"Chị không dùng nước hoa. Trên người có mùi thơm ư? Sao chị không ngửi thấy?" Sau khi nàng nói xong liền đem đầu tôi đẩy đẩy ra. Có lẽ động tác của tôi trên cổ nàng khiến nàng thấy không được tự nhiên.
"Thơm, thơm lắm lắm. Hình như là hoa cúc, không phải, là hoa sơn chi, hay là hoa gì nhỉ, nhạt nhạt, không nói rõ được." Tôi cố gắng miêu tả mùi hương ấy.
"Hương hoa quế sao?" Nàng cười, bảo: "Hương của xà phòng đó. Chị không thích dùng sữa tắm nên vẫn dùng xà phòng."
"Hoa quế? À, thì ra là hương hoa quế. Thảo nào nhẹ lâng như chị." Tôi ưỡn mặt nói.
"Xì. Em đang khen chị sao? Nghe lạ thế?" Vũ cười, nói: "Hi, hát một bài đi!"
"Hát?" Tôi phì cười, ra vẻ "dịch vụ VOD" này lâu rồi chưa được phát, đoạn hỏi: "Gần đây Châu Kiệt Luân rất nổi, nghe ảnh hát lần nào chưa?"
Vũ lắc lắc đầu.
Tôi húng hắng một cái, bắt chước giọng điệu của MC:
"Tiếp theo đây mời thưởng thức ca khúc mà bạn Thẩm Hi lớp II [3] gửi tặng cho chị gái yêu dấu của mình, ca khúc được mang tên 《 Cô nàng dễ thương 》."
"Muốn có một chiếc trực thăng
Muốn cùng em bay vào vũ trụ
Muốn cùng em tan chảy
Tan chảy trong dải ngân hà
Mỗi ngày, mỗi ngày, mỗi ngày tôi đều nhớ, nhớ, nhớ đến.....
......
Cô nàng dễ thương xinh xắn làm tôi đỏ mặt
Cô nàng dễ thương dịu dàng khiến lòng tôi đau
Cô nàng dễ thương thanh khiết làm tôi rung động
Cô nàng dễ thương hư hỏng làm tôi điên cuồng
......"
Hát xong, tôi xoay mặt nói với người bên cạnh:
"Ngủ ngon, cô nàng dễ thương xinh xắn, dịu dàng, thanh khiết, hư hỏng!"
Vừa dứt lời liền bị Vũ thụi một đấm.
"Được lắm, gâu gâu, em cố tình, đúng không? Cố tình hát bài này, kể mấy lời kia trêu chị phải không?"
"KHÒ KHÒ......" Tôi giả bộ đang ngủ, cố học hỏi tiếng ngáy rền vang của "chị đại".
"......"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play