“Quỳ con mẹ mày!” Tóc vàng tức giận mảng.

Thấy mọi người đều không chịu quỳ, tóc vàng vẫn hùng hùng hổ hổ như cũ Tham Lang dùng một chân giãm lên đầu gối tóc vàng.

Rắc rắc.

Đầu gối tóc vàng gãy vụn, thế là mất mẹ một cái chân.

Tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang lên, vọng mãi trong đầu mọi người.

Những kẻ gây sự sợ xanh mặt, chúng ý thức được rằng hôm nay đụng trúng thanh niên cứng rồi, cùng lúc quỳ xuống.

Động tĩnh bên này thu hút sự chú ý của rất nhiều người qua đường. Họ dừng lại xem, bàn tán xôn xao.

Ban ngày ban mặt, ép người khác quỳ gối, thậm chí đánh gấy chân người ta.

Tên này không sợ phải ở tù mọt gông sao?

Trần Hồ Đồ: “Chàng trai trẻ, cậu gây họa lớn rồi đấy”

“Tất cả bọn chúng đều là người nhà họ Trương.”

Diệp Huyền Tân cười ha hả nhìn Trần Hồ Đồ: “Ông Trần, 5 năm trước ông vì bạn bè mà không màng cả tính mạng, sẵn sàng đắc tội với nhà họ Trương.”

“Nay tôi thay anh em tôi trả ơn, cho dù diệt cả nhà họ Trương thì đã sao nào”

Trần Hồ Đồ ngẩn ra một chút: “Thay anh em trả ơn? Cậu… cậu là anh em với Nhất Trí ư?”

Diệp Huyền Tân gật đầu: “Đúng vậy”

Trần Hồ Đồ vui mừng nói: “Hiếm thấy mà. Người anh em Nhất Trí đã qua đời 5 năm rồi mà vẫn còn anh em nhớ đến cậu ấy.

Trượng nghĩa lắm”

Diệp Huyền Tân nói: “Ông cụ à, mấy năm nay kẻ nào đã bỏ đá xuống giếng, bắt nạt ông, chiếm đoạt tài sản của ông, phiền ông viết cho tôi một danh sách.”

“Hôm nay tôi sẽ đòi công bằng cho ông”

Trần Hồ Đồ cười chua xót: “Chàng trai trẻ, toàn bộ ngành sản xuất y dược đều bỏ đá xuống giếng, trong đó bao gồm cả nhà họ Trương vốn là một trong bốn gia tộc lớn”

“Món nợ này, cậu không đòi được đâu.”

Có điều Diệp Huyền Tân vẫn kiên nhẫn hỏi xin một bản danh sách nên Trần Hồ Đồ đành phải đưa cho anh.

Diệp Huyền Tân chụp lại bản danh sách và đưa cho Lý Nhất Minh: “Phiên anh gọi cho.

những người này, trong vòng nửa tiếng hãy tới Bách Thảo Đường”

“Mặt khác, giúp tôi điều tra chỉ tiết về họ.”

Lý Nhất Minh cười: “Hiểu rồi”

Diệp Huyền Tân đi vào trong sảnh, cầm lấy cuốn sách “Thiên La Thập Tam Châm”, nói: “Có điều gì khó hiểu thì ông cứ hỏi tôi”

“Hôm nay tôi sẽ giải đáp mọi thắc mắc của ông”

Trần Hồ Đồ cười: “Nhóc con, đừng nói với tôi là cậu hiểu hết về Thiên La Thập Tam Châm đấy nhé.”

Diệp Huyền Tân: “Thiên La Thập Tam Châm là do tôi sáng chế ra, ông đoán xem tôi có hiểu hay không?”

Trần Hồ Đồ dở khóc dở cười: “Được rồi cậu nhóc à. Chuyện này để lát rồi hãy nói”

“Bây giờ tôi còn bận nghĩ xem nên giải quyết việc nhà họ Trương trả thù như thế nào”

Diệp Huyền Tân gật đầu: “Ừm, xử lý xong nhà họ Trương rồi nói chuyện này cũng được”

Trần Hồ Đồ ngắm nhìn cây cỏ trong Bách Thảo Đường mà trăm dòng cảm xúc cùng lúc xuất hiện.

Nhìn thế này thì có vẻ hôm nay là ngày tận của Bách Thảo Đường rồi.

Không ngờ rằng lại có một ngày Bách Thảo Đường bị hủy hoại trong tay anh em của người anh em Nhất Trí.

Nửa tiếng sau, những nhân tài kiệt xuất có tên trong danh sách thuộc ngành sản xuất y dược lần lượt kéo đến.

Mọi người tụ tập, bàn tán bên tai, không rõ tại sao Lý Nhất Minh lại triệu tập bọn họ đến Bách Thảo Đường.

Cuối cùng, có người phát hiện ra đám người Vương Phượng Hà đang quỳ gối trong góc.

Trong lòng mọi người xuất hiện linh cảm không lành.

“Trời đất ư? Kia là người nhà họ Trương đó”

“Không sai, đó là những kẻ gây sự do nhà họ Trương bố trí, chuyên phụ trách kéo tai tiếng cho Trần Hồ Đồ, xúi bệnh nhân ở Bách Thảo Đường đi chữa bệnh nơi khác.”

“Sao họ lại bị đánh rồi còn bị quỳ thế kia.”

“Bách Thảo Đường muốn trở mình à?

Haha, bị nhà họ Trương dồn ép vậy thì trở mình kiểu gì đây”

“Coi tình hình này.. Hôm nay gọi chúng ta tới chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì”

Diệp Huyền Tân và Trần Hồ Đồ bước ra, tầm mắt mọi người cùng lúc nhìn về phía hai người họ.

Diệp Huyền Tân quan sát mọi người, hỏi Tham Lang: “Có ai không tới?”

Tham Lang nói: “Tâm hai ba nhà”

Diệp Huyền Tân: “Nhãn cho họ là khỏi cần tới. Ở nhà đợi tịch thu tài sản là được”

Tham Lang: “Hiểu rồi”

Hahal Mọi người phì cười.

Hai ba nhà không có mặt kia đều là nhà có quyền có thế ở Thủ Đô.

Thắng nhóc này tính làm gì họ đây mà mạnh miệng thế kia.

Diệp Huyền Tân rút danh sách ra, hô: “Ai là Khang Vương chế thuốc Khang Nhất Hùng?”

Một người đàn ông gầy nhưng rắn rỏi bước ra: “Là tôi đây. Cậu là ai? Tìm chúng tôi có việc gì?”

Diệp Huyền Tân: “5 năm trước, anh tự tiện ngừng hợp tác với Bách Thảo Đường, còn nợ Bách Thảo Đường 300 tỉ tiền hàng, sao đến nay vẫn chưa trả?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play