Mọi người đều cho rằng, có một thế lực bí ẩn to lớn nào đó đã nhìn chằm chãm vào tỉnh Đông Tam!

Không hề có người nào nghỉ ngờ đến Diệp Huyền Tân, bởi vì ở trong lòng bọn họ, một tí sức mạnh của Diệp Huyền Tân vẫn không đủ để giết chết cả Thái Bảo Mười Ba chỉ trong một đêm được!

Trong chốc lát, cả giới ngầm của tỉnh Đông Tam đều vô cùng hoảng loạn, người nào cũng cảm thấy bản thân đang gặp nguy hiểm.

Hàng chục ngàn đàn em tay sai gửi thư tập thể, yêu cầu người đứng đầu Mã Như Long đứng ra đưa một lời giải thích cho tất cả mọi người.

Thế nhưng, Mã Như Long lại không hề trả lời, thậm chí ngay cả liên lạc cũng liên lạc không được, biến mất một cách bí ẩn.

Phạm Thúy Lan dẫn theo một người đàn ông cao gầy đeo mặt nạ, lén lút đi vào tập đoàn Đế Hào.

Diệp Huyền Tân nhìn người đàn ông đeo mặt nạ một cái, khẽ cười lên: Biết ngay là Phụ Lưỡng sẽ giúp anh mà.

Phạm Thúy Lan nói: “Thủ lĩnh bảo tôi hỏi anh một câu, năm đó ở Thiên Thủy Vĩ, tại sao lại biến mất không để lại lời tạm biệt nào”

Diệp Huyền Tân nói: “Đang mang gánh nặng trên lưng, nước nhà là quan trọng nhất”

Phạm Thúy Lan: “Ha ha, thật biết tự dát vàng lên mặt mình.”

“Được rồi, hai người trò chuyện đi, tôi đi trước đây”

Diệp Huyền Tân nhìn người đàn ông đeo mặt nạ và nói: “Cởi mặt nạ xuống”

Người đàn ông kia làm theo!

Diệp Huyền Tần nhìn một cái, ngay lập tức cảm thấy hơi căng thẳng.

Nếu như ngày hôm qua không phải là anh tự tay giết chết Mã Như Long, anh vẫn thật sự cho rằng người đàn ông này chính là Mã Như Long thật sự.

Giống, thật sự quá giống rồi, không chỉ là ngoại hình, ngay cả khí chất ở trên gương mặt cũng giống y hệt.

Kỹ thuật cải trang của Phụ Lưỡng, quả nhiên là danh xứng với thực.

Đáng tiếc răng Phụ Lưỡng không chịu truyền lại, e răng tay nghề này sắp bị thất truyền rồi.

Diệp Huyền Tân dò hỏi: “Anh biết mình là ai không?”

“Mã Như Long” nói: “Một trong ba đàn em lớn của Kiều Gia ở tỉnh Đông Tam, Mã Như Long. Người trong giới gọi là anh Long, ở trước mặt Kiều Gia thì tự xưng là Tiểu Long.

*Gã ta trông có vẻ bằng mặt không bằng lòng với Triệu Công Minh, hay tranh giành cấu xé lẫn nhau, có mối quan hệ lợi ích mật thiết với Âu Dương Tỉ Mệnh…”

Diệp Huyền Tân cảm thấy hài lòng mà gật đầu nói: “Ừm, rất tốt”

“Vậy thì, Mã Như Long, ngày hôm nay mục đích của anh đến đây tìm tôi là gì?”

“Mã Như Long” nói: “Thái Bảo Mười Ba làm nhiều điều ác, nối giáo cho giặc, tôi tự tay giết chết bọn họ, trừ hại vì dân”

“Tôi cũng đã hoàn toàn tỉnh ngộ, bỏ tối theo sáng, chuẩn bị đến đây nhờ vả ngài để đẹp gọn tất cả mọi tội ác của tỉnh Đông Tam”

Diệp Huyền Tân: “Con hư biết nghĩ lại còn quý hơn vàng, không tồi, tốt lắm!”

Mã Như Long giả nói: “Cảm ơn ông chủ đã quá khen”

Diệp Huyền Tân cảm thấy rất hài lòng với tiếng “ông chủ” này: “Đi làm việc đi”

“Sau khi chuyện lần này kết thúc, anh chính là Mã Như Long thật sự rồi, khu vực này vẫn giao cho anh quản lý”

“Mã Như Long” cảm động đến chảy nước mắt: “Cảm ơn ông chủ, tôi sẽ xông vào dầu sôi lửa bỏng, tuyệt đối không hề lùi bước!”

Cùng ngày đó, một tin tức mới vô cùng dữ dội, lại làm oanh tạc cả tỉnh Đông Tam một lần nữa.

Mã Như Long, người đứng đầu thật sự của thế giới ngâm ở tỉnh Đông Tam, lại tự mình đứng ra nói rằng Thái Bảo Mười Ba là do gã giết chết, thậm chí bản thân gã còn phản lều Gia, đã đi nương nhờ Diệp Huyền Tân.

Một viên đá đã dấy lên hàng ngàn con sóng lớn, thế giới ngầm của tỉnh Đông Tam đã hoàn toàn trở nên hỗn loạn.

Trước kia, khu vực ngầm của tỉnh Đông Tam được chia thành hai phần, Mã Như Long tự mình tiếp quản một phần, phần còn lại giao cho Thái Bảo Mười Ba quản lý.

Những đàn em thân cận của Thái Bảo Mười Ba biết được ông chủ của bọn họ là do Mã Như Long giết chết, làm sao có thể cam lòng, bọn họ không ngừng đi gây hấn đến lực lượng đàn em của Mã Như Long, hai bên liên tục xảy ra xung đột, ẩu đả lẫn nhau, những chuyện chảy máu chết người thường xuyên xảy ra, thậm chí còn nổ ra một số cuộc đánh nhau quy mô lớn.

Khu vực ngầm của tỉnh Đông Tam, đã hoàn toàn tan rã, có thể bị hủy diệt bất cứ lúc nào.

Kiều Gia, người mà dù cho núi Thái Sơn sụp xuống cũing không hề thay đổi sắc mặt, cũng không thể giữ bình tĩnh được nữa Diệp Huyền Tân đã cướp lấy ba mươi lăm ngàn tỷ từ trong tay của Triệu Công Minh thì thôi đi, lần này còn hại chết Thái Bảo.

Mười Ba, xúi giục Mã Như Long phản bội, còn hại khu vực ngâm trở nên mất kiểm soát!

Vị trí của ông ta ở tỉnh Đông Tam, đã nhận phải sự đe dọa nghiêm trọng.

Ông ta nghiến răng ken két mà nói: “Tên họ Diệp kia, đồ khốn kiếp!”

“Lần này, ông đây phải tự tay băm vằm mày?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play