Từ Lam Khiết vội vàng giải thích nói: “Chung tôi là bị hãm hại, chúng tôi đã báo cho cảnh sát xử lý rồi…

Lưu Khánh Anh: “Hừ, các người có phải là bị oan hay không, chờ chúng tôi điều tra xong liền biết”

“Đưa người đi Từ Lam Khiết cấp bách, đầu đầy mồ hôi, chân tay luống cuống, nằm chặt lấy tay Diệp Huyền Tân “Huyền Tân, chúng ta phải là gì giờ?”

Diệp Huyền Tân vỗ vai cô, an ủi nói: “Lam Khiết, yên tâm đi, chúng ta cây ngay không sợ chết đứng”

“Có anh đây, không sao đâu.”

Anh lạnh lùng nhìn Lưu Khánh Anh mà nói: “Người xưa đã nói, có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, lời này không hề sai chút nào”

“Ngay cả một cục trưởng như Lưu Khánh Anh, đều quỳ mọp trước trước tiền bạc cơ mà”

“Láo xược!” Lưu Khánh Anh giận tím mặt: “Cậu đây là đang phỉ báng, tôi sẽ lưu lại để truy cứu trách nhiệm hình sự của cậu.”

Diệp Huyền Tân nói: “Phỉ báng? Là các người vu cáo chúng tôi buôn lậu phi pháp trước.”

“Qua đen rơi vào ống khói, bị đen nhưng không thấy mình đen đâu.”

“Ha ha, nói chúng ta vu cáo cậu?” Lưu Khánh Anh cười lạnh: “Ý của cậu là, các người không buôn lậu phu pháp, là do tôi vụ oan cho các người sao?”

Diệp Huyền Tân gật đầu: “Không sai.”

“Con vịt sắp chết rồi còn mạnh miệng”

Lưu Khánh Anh lấy ra một chiếc máy tính bảng: “Được lắm, vậy giờ tôi sẽ cho các người xem bằng chứng.”

Nói xong, ông ta thực hiện vài thao tác trên máy tính bảng, sau đó đưa máy tính bảng ra: “Lại đây, cậu tự xem đi, chúng tôi có vu cáo các người hay không!”

“Trên này rõ ràng chứng tỏ, một người nước ngoài nào đó đã buôn lậu vào tập đoàn cậu mười lăm tỷ!”

“Cậu không giao dịch với bọn họ, mà bọn họ lại chuyển tiền cho các người sao?”

Từ Lam Khiết vừa định giải thích, Diệp Huyền Tân liền cản cô lại: “Lam Khiết, cục trưởng Lưu có thể không biết chữ, em đọc từng chữ từng chữ lên cho ông ấy nghe đi.”

Từ Lam Khiết đầu lớn như trâu, Lưu Khánh Anh làm sao mà không biết chữ cơ chứ, cứ muốn cô phải đọc lên.

Nhưng mà cuối cùng cô vẫn nhận lấy máy tính bảng.

Chỉ liếc qua một cái, cô liền trở nên ngốc luôn.

Chẳng lẽ là cục trưởng Lưu lại không biết chữ thật hả?

Trên này rõ ràng ghi mấy chữ, năm nghìn hai trăm năm mươi tỷ đến từ công ty Paul Ventures ở Nước Úc.

Đây là một công ty lớn nổi dang quốc tế, chính thống đến mức không thể chính thống hơn được nữa.

Không hề có bất cứ đồng tiên nào liên quan gì đến buôn lậu Nói đi nói lại, vì sao công ty Paul ‘Ventures lại gửi năm nghìn hai trăm năm mươi tỷ cho tập đoàn mình, tập đoạn Diệp Linh bọn họ chưa hề hợp tác gì hết.

Chính xác mà nói, là tập đoàn Diệp Linh căn bản không có tư cách hợp tác với người ta.

Nhìn thấy Từ Lam Khiết phát ngốc, Diệp.

Huyền Tần thúc giục nói: “Lam Khiết còn ngơ ra đó làm gì, lớn tiếng đọc mấy chữ đó ra đi.”

Từ Lam Khiết hít một hơi rồi đọc: “Công ty Paul Ventures ở Nước Úc.”

“Anh bỗng nhiên nhớ lại, năm trước anh có ủy thác cho Paul Ventures một số vốn, giờ tính toán lại, cả vốn cả lãi vừa đủ mười lăm tỷ”

“Xàm chó: Triệu Bất Độ hùng hổ mà chửi nhận lấy máy tính bảng: “Tôi thấy người không biết chữ là cậu đấy, đây rõ ràng là…”

“Con mẹ nó, sao lại thế này? Thực sự là công ty Paul Ventures ở Nước Úc này.”

“Làm sao mà như vậy được!” Lưu Khánh Anh cướp lấy máy tính bảng qua, tiếp đó sắc mặt tái nhợt.

Gặp quỷ rồi. Thực sự gặp quỷ rồi.

Trước khi đến bọn họ đặc biệt xác nhận, hệ thống quản lý ngân hàng cho thấy rõ ràng rằng các khoản tiền đến từ một nhóm buôn lậu.

Vừa chớp mắt một cái, làm sao lại biến thành Hệ thống quản lý ngân hàng cho thấy rõ ràng rằng các khoản tiền đến từ một nhóm buôn lậu Paul Ventures ở Nước Úc rồi?

Mình nhìn lầm rồi sao?

Nhưng bên mình nhiều người như vậy không thể nhìn sai được.

Bây giờ chỉ có một loại khả năng, chính là Diệp Huyền Tân có thể đồng thời thao túng được Paul Ventures và tập đoàn buôn lậu…

Nếu đúng như vậy, vậy quyền thế của con người này còn đỉnh đến thế nào nữa?

Mình còn không xứng xách giày cho người ta nữa!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play