Cả hai đều khiêm tốn nhường nhau ngồi Cuối cùng hai người đành phải ngồi xuống cùng một lúc.

Từ Lam Khiết tim đập loạn xạ, mặt đỏ phừng phừng, cô không biết nên để tay ở đâu Cuối cùng Diệp Huyền Tần nắm lấy tay.

Từ Lam Khiết để động viên tinh thần cô.

Diệp Huyền Tân mỉm cười nhìn Vương Minh: “Ông Vương, Tử Hàm chưa đến sao?”

Vương Minh hướng mắt về xa, nói đầy ẩn ý: “Chắc sắp đến rồi”

Cùng lúc đó, ở một nơi hoang vu cách không xa biên giới tỉnh Đông Tam.

Một đội quân mười nghìn người đang tập kết.

Đội quân trông thật hùng vĩ, rầm rầm rộ rộ, giống như một đám mây đen che kín cả bầu trời.

Đội quân này chỉ cần đứng đó thôi, không cần làm gì cả, cũng có thể khiến cho mọi người sợ mất mật, trong lòng không khỏi run rẩy.

Đây chính là đội quân vây quét do “ông chủ” tổ chức.

Trùng Gia = người thực hiện kế hoạch vây quét quy mô lớn, lúc này đang nổi giận đùng đùng, cầm ống nhòm nhìn “đội quân hùng vĩ” cách đấy mười dặm.

Ông ta không nghĩ rằng vào đêm trước khi trận vây quét xảy ra, Trần Hạ Lan lại tiết lộ kế hoạch ra ngoài.

Thế này thì kẻ địch sẽ có đủ đủ thời gian chuẩn bị, hơn nữa còn có rất nhiều người xem trận chiến, thậm chí ngay cả hiệp hội võ thuật cũng nhúng tay vào.

Nhiều hoặc ít sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch vây quét.

“Con ngu Trần Hạ Lan kia để lộ thông tin nhất định phải chết!”

“Chẳng qua cho dù các người có thời gian chuẩn bị thì sao chứ? Có thể chống lại được đội quân mười nghìn người của tôi không?”

“Làm trò cười cho thiên hại”

Trùng Gia nhảy lên nóc xe, ông ta đứng từ trên cao nhìn xuống đội quân mười nghìn người.

Ông ta chỉ về hướng tỉnh Hà Sơn, hét lớn: “Nói cho tôi biết, các anh nhìn thấy gì!”

Mọi người đều quay đầu nhìn về phía tỉnh Hà Sơn.

Ngoài mảnh đất hoang vu ra thì bọn họ không nhìn thấy gì cả.

“Báo cáo Trùng Gia, chúng tôi nhìn thấy một mảnh đất hoang vu.”

Trùng Gia lắc đầu: “Sai, quá sai”

“Bên đó là vinh hoa phú quý của các cậu, là nấc thang đời người bay lên trời”

“Hãy giết cho tôi, ngày hôm nay, giết tất cả những ai ngáng đường, thần cản giết thần, phật cản giết phật! Con đường lên như diều gặp gió của chúng ta, tuyệt đối không để vướng bất cứ trở ngại nào.”

“Giết!” Hàng vạn hàng nghìn binh lính gầm thét, rung chuyển cả bầu trời.

Biển người cuồn cuộn hướng về phía tỉnh Hà Sơn cuốn sạch mọi thứ trên đường đi.

Nhịp chân của mười nghìn người khiến cho mặt đất rung chuyển.

Tại biên giới tỉnh Hà Sơn, mọi người đều đang bàn tán sôi nổi, Diệp tông sư là người như thế nào, liệu anh có thể ngăn chặn được lực lượng của trận vây quét này không.

Đột nhiên, mặt đất rung lên.

Phản ứng đầu tiên của mọi người chính là có động đất.

Nhưng vỏ đất tỉnh Hà Sơn luôn ổn định, hơn một trăm năm qua chưa từng xảy ra động đất, sao đột nhiên có động đất được.

Khi nhìn thấy một đám “mây đen” ở đẳng xa, mọi người mới hốt hoảng Đây không phải là động đất, là nhịp chân của quân địch!

Mọi người náo loạn hết lên.

Quân địch nhiều đến nỗi như một đám mây đen bao phủ cả bầu trời!

Cách xa như vậy mà mọi người đã kinh hãi như này rồi, nếu đối diện với bọn họ, chắc sẽ bị dọa cho chết ngay tại chỗ.

Diệp tông sư đâu, sao vẫn còn chưa xuất hiện!

Anh có ngăn chặn được đợt tiến công hung bạo này không!

Lúc này, đám đông chuẩn bị chạy thì một con xe Jeep từ từ dừng lại trước mặt Vương Minh.

Cửa xe mở ra, Tử Hàm bước xuống.

Đôi mắt mọi người ngay lập tức trở nên “rực cháy”.

Không hổ danh là kẻ giết người hàng đầu tỉnh Hà Sơn, ông ta chỉ xuất hiện thôi, chưa làm gì cả nhưng cũng đủ khiến mọi người cảm thấy an toàn.

Tử Hàm nhìn Diệp Huyền Tân cười: “Bạn nhỏ, tôi đi trước nhé”

Diệp Huyền Tân gật đầu: “Mời!”

Tử Hàm hất tay lên, một cây bút làm bằng thép không gỉ của ông ta rơi ra khỏi tay áo, nhưng Tử Hàm đã ngay lập tức bắt lấy.

Ông ta quay người, lao về phía quân địch.

Tử Hàm viết, sống chết có số!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play