Cho đến tận lúc này, Hàn Thúy Lan vẫn không tin lời nói của Diệp Huyền Tần như cũ. Cô ta nhìn về phía Lý Thánh Thủ cầu cứu: “Ông Lý… đã… đã xảy ra chuyện gì thế này?”

Nhưng hoàn toàn không ngờ, lúc này, vậy mà ông Lý cũng hoảng hốt lo sợ: “Vô lý, không thể nào, lão phu hành nghề y mấy chục năm nay, chưa bao giờ gặp phải chuyện kỳ lạ như vậy. Một sẽ ho ra máu, hai sẽ băng huyết, ba sẽ đồng tử mở lớn, bốn sẽ xuất hiện cổ trùng.. Đồng tử, đồng tử!”

Lý Thánh Thủ cuống quýt lật mí mắt của người bệnh lên và quan sát đồng tử! “Á! Nói trúng rồi, nói trúng hết cả rồi!”

Toàn bộ bệnh trạng của người bệnh đều đã bị Diệp Huyền Tân nói trúng hết.

Cả người Lý Thánh Thủ mềm nhũn, ngã thật mạnh xuống ghế.

Lẽ nào, người trẻ tuổi này thật sự có bản lĩnh, có thể nhìn ra được người bệnh đã trúng Trùng Thảo cổ gì đó thật! Hay là nói, tất cả đều chỉ là trùng hợp.

Nhưng, trong giới y dược làm sao có khả năng có nhiều sự trùng hợp đến như vậy được?

Đây đúng là tự lừa dối mình dối người mà thôi.

Đối mặt với một loạt dấu hiệu này, Lý Thánh Thủ cũng không thể không thừa nhận sự thật tàn khốc này!

Ông ta đã thua một người trẻ tuổi!

Bấy giờ, ông ta cao giọng hô lên: “Mau, mau đi mời người trẻ tuổi kia tới đây, đi mau!”

Mọi người hoàn toàn sụp đổ, nội tâm run rẩy! Vậy mà ngay cả Lý Thánh Thủ cũng giơ bó tay chịu thua, phải đi xin sự trợ giúp của vị “lang băm” trẻ tuổi nọ.

Vị lang băm tré tuổi đó thật sự có bản lĩnh! Vậy chuyện “Trùng Thảo cổ” mà anh đã nói đó, cũng là sự thật.

Mọi người nghĩ cẩn thận, lông tóc đều dựng thẳng lên! Hàn Thúy Lan tức giận hô lên: “Còn ngây ra đó làm gì, không mau đi tìm người đi.”

Lúc này, người nhà họ Hàn mới lấy lại bình tĩnh, tản ra bồn phía đi tìm Diệp Huyền Tân. Khi ấy, Diệp Huyền Tân và chủ tịch Hàn đang hóng gió ở chòi nghỉ mát của nhà họ Hàn. Về phần thưởng trà thì… đời nào người nhà họ Hàn chịu cung cấp nước trà cho bọn họ.

Chủ tịch Hàn mang vẻ mặt xin lỗi: “Cậu Diệp, thực sự xin lỗi cậu. Ôi, sư muội này của tôi điêu ngoa tùy hứng thành thói mà sỉ nhục cậu, mong cậu đừng so đo với cô ấy.”

Diệp Huyền Tân đáp: “Ô, nghe giọng điệu của ông, hình như cũng bị cô ta bắt nạt không ít thì phải. Yên tâm, lát nữa tôi sẽ trút giận giúp ông.”

Chủ tịch Hàn bật cười, trong lòng nghĩ thôi bỏ đi, vừa rồi cậu bị sư muội măng còn thảm hơn cả tôi kia kìa.

Đúng lúc này, người nhà họ Hàn tìm tới: “Bác sĩ Diệp, khẩn cấp, cầu xin cậu hãy nhanh chóng đi cứu người.” Chủ tịch Hàn lập tức nhảy dựng lên, khẩn trương hỏi: “Sao thế? Lão ân sư xảy ra chuyện gì sao?”

Đám người nhà họ Hàn đáp: “Vị thần y này nói đúng hết, ân sư của ông đang nguy trong sớm chiều.” Chủ tịch Hàn sốt ruột, vội vàng nói với Diệp Huyền Tân: “Bác sĩ Diệp, cầu xin cậu không tính toán chuyện lúc trước mà ra tay hỗ trợ”

Diệp Huyền Tân không hề hoang mang chút nào mà liếc mắt nhìn đám người nhà họ Hàn: “Ô, Hàn Đần Độn không tới mời tôi sao? Tôi đã nói cô ta phải đích thân tới mời cơ mà

Hàn Đần Độn?

Là Hàn Thúy Lan à.

Đây là cái tên mà anh mới đặt cho cô ta

Người nhà họ Hàn vội đến sứt đầu mẻ trán: “Cậu Diệp, làm phiền cậu hãy ra tay cứu người trước, về phần Hàn Thúy Lan, lát nữa chúng tôi nhất định sẽ bắt cô ấy phải nhận lỗi với cậu.”

Chủ tịch Hàn cũng khổ sở cầu xin: “Cậu Diệp, mạng người rất quan trọng, xin cậu hãy bỏ qua hiềm khích trước. Yên tâm, lát nữa tôi sẽ kêu sư muội quỳ xuống xin lỗi cậu là được!”

Diệp Huyền Tân thở dài một hơi: “Bỏ đi, tôi nể mặt ông lần này.”

Đoàn người chậm rãi vòng trở lại căn phòng.

Diệp Huyền Tần nhìn mắt người bệnh, không khỏi cau mày: Tình hình của người bệnh nghiêm trọng hơn anh nghĩ!

Lý Thánh Thủ vội vàng bảo: “Anh bạn nhỏ, vừa rồi thất kính, thất kính, tôi biết bây giờ có nói nhiều đến đầu cũng không có cách nào biểu đạt được sự áy náy của tôi. Nhưng người bệnh không có tội, hy vọng cậu có thể đừng vì lỗi sai của tôi mà bỏ lỡ người bệnh.”

Hàn Thúy Lan cũng lập tức đứng dậy, kéo một cái ghế cho anh: “Mau, mau cứu bổ tôi.”

Diệp Huyền Tân vội vàng đi lên, lật xem đồng tử của người bệnh: “Đồng tử giãn mạnh, có điểm đen đang nhúc nhích bên trong tinh thể, cổ trùng sắp chui ra khỏi nhãn cầu rồi. Tránh ra hết đi, chú ý thông gió để thở.”

Mọi người vội vàng tản ra bốn phía và mở cửa sổ ra.

Diệp Huyền Tần thì lại lấy lưu huỳnh mang theo bên người ra, rồi đắp lên nhãn cầu của người bệnh. Sau đó, anh lại kiểm tra vị trí bị băng huyết. gần vị trí bị bằng huyết lại có mấy túi máu phồng lên, có thể chạm vào nhau và nổ tung bất cứ lúc nào.

Anh lập tức nói với Hàn Thúy Lan: “Hàn Đần Độn, qua đây!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play