Sự im lặng của ông chủ có nghĩa là sự tức giận. Trùng Gia sống hay chết, hiện tại hoàn toàn phụ thuộc vào ý nghĩ của người kia.

Sau khi im lặng nửa phút, người nọ tức giận hét lên: “Đồ rác rưởi!”

“Năm đó tôi nói ông giết người diệt khẩu, ông nhất quyết không nghe, bây giờ chính là tai họa”

Trùng Gia sợ đến quỳ rạp dưới đất, luôn miệng xin tha: “Xin hãy trừng phạt tôi, là tôi sai”

Người kia lạnh lùng nói: “Cho ông sống thêm mấy ngày, cũng còn có ích. Lần này tôi sẽ để con trai đỡ đầu của tôi tự mình thực hiện kế hoạch. Trước khi Diệp Huyền Tân có thể cứu Bánh Mình Đen anh ta đã chết và trở thành chiến công đầu của con nuôi tôi “Con trai tôi cái gì cũng giỏi nhưng phong lưu thành tính, đời sống riêng tư hỗn loạn.

Trong mọi hành động ông phải nhất mực tuân theo nó nhưng nếu nó vì phụ nữ làm hỏng đại sự thì tôi sẽ hỏi tôi ông. Ông xem mà hành xử đi”

“Dạ, dạ, ông chủ yên tâm, tôi sẽ dốc lòng dốc sức”

Cúp điện thoại, Trùng Gia trở nên sầu muộn, vốn dĩ người đứng đầu ở tỉnh Hà Sơn chính là ông ta bây giờ vị con trai đỡ đầu kia đến, ông ta phải nhường lại.

Thật sự không biết vị con trai đỡ đầu này là thần thánh phương nào.

Biên giới của tỉnh Hà Sơn, Một đội hàng nghìn người đang quỳ trên hai đầu gối và tôn thờ một người đàn ông Cảnh tượng thật ngoạn mục và hoành tráng!

Người đàn ông mặc vest và giày da, cao và thẳng, đầy kiêu ngạo!

Đối mặt với hàng ngàn người đang cúi đầu này, anh ta vẫn bình tĩnh như đã quen.

Người này không phải ai khác, mà chính là con đỡ đầu kia, Thiếu Mã Gia Lần này, anh ta được lệnh của cha đỡ đầu của mình đến tỉnh Hà Sơn để chuẩn bị để thực hiện ‘kế hoạch bao vây và đàn áp”

Những người quỳ lại nói: “Thiếu chủ, trước mắt là tỉnh Hà Sơn, chúng tôi chỉ có thể hộ tống ngươi tới đây”

Thiếu Mã Gia gật đầu: “Thôi, tất cả quay về doanh đi. Nhớ luôn sẵn sàng ứng phó với kế hoạch bao vây và trấn áp của tôi”

Mọi người đồng ý và quay trở lại doanh.

Bước chân vạn người cùng mặt đất rung chuyển.

Thiếu Mã Gia nhìn những con sông và ngọn núi tuyệt vời ở tỉnh Hà Sơn, mong chờ nó: “Diệp Huyền Tân, tôi đến đây”

“Không biết anh là dạng gì mà cha nuôi muốn tôi tự mình ra tay?”

Anh ta gia nhập Quân đoàn Lính đánh thuê Bắc Tân Cương năm 9 tuổi và ở đó hai mươi năm.

Trong hai mươi năm, chưa từng có nhiệm vụ.

Không phải anh không đủ sức, mà là những nhiệm vụ đó đối với anh ta quá nhỏ, không xứng với anh tai Kế hoạch bao vây và trấn áp này là nhiệm vụ đầu tiên của anh.

“Diệp Huyền Tân tôi hy vọng anh không để cho tôi thất vọng”

Nói xong, anh ta nhảy lên hông xe Bentley, lái sang đường phụ.

Lúc này, một chiếc Maserati đang đậu trên tỉnh lộ.

Chủ sở hữu của Maserati là Từ Nam Huyên.

Cô ta vừa nhìn thấy gì?

Một đội hàng nghìn người tôn thờ một người đàn ông Đây chính là người hùng’ mà cô hãng mơ ước!

Nhìn thấy ‘anh hùng’ đang tiến về phía mình, cô hơi bối rối, tay chân luống cuống.

Cuối cùng phải đối với người ‘anh hùng” này thế nào đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play