Hiện trường vang lên tiếng bàn tán không thôi, một cước đã ngã một cây 1o lớn, chân này phải khỏe như chân voi Nhậm Tiền sắc mặt tái nhợt sợ hãi, trong lòng không dám tiến lên “Anh Tân đây là một ngôi nhà nhỏ bỏ hoang. Em đoán không có đồ quan trọng trong đó. Hơn nữa, chúng tôi đã xúc phạm Hoàng Phúc Lâm, nếu chúng ta xúc phạm Bí thư Lương một lần nữa, việc công ty hoạt động lại sẽ còn xa vời hơn”

“Hơn nữa, tên vệ sĩ này quá lợi hại, chúng ta không thể đánh bại hẳn”

Diệp Huyền Tân võ vỗ vai cô an ủi: “Cứ làm như lời tôi nói”

Vệ sĩ Tiểu Ngô động chân động tay: “Nào, nào đến thử xem”

Với sự động viên của Diệp Huyền Tân, Nhậm Tiền sợ hãi đi về phía căn chòi.

Vệ sĩ Tiểu Ngô hét lên, lại giơ chân phải đá về phía Nhậm Tiền.

Tốc độ quá nhanh, tất cả mọi người chỉ nhìn thấy một đạo dư ảnh, hoàn toàn không nhìn thấy chân của cậu ta Nhậm Tiền giật mình kêu lên một tiếng, trong tiềm thức lui về phía sau.

Tuy nhiên, lúc này cô đột nhiên cảm thấy sau lưng có một chỗ dựa vững chắc, khiến cô không thể lui về phía sau.

Diệp Huyền Tân thực sự lao về phía trước.

Diệp Huyền Tần đỡ Nhậm Tiền một tay, giơ tay còn lại đang chặn chân bị vệ sĩ Xiao Wu đá vào.

Răng rắc!

Một tiếng nứt gãy kéo đến.

Hoàng Phúc Lâm, Trương Văn Lương và những người khác vui mừng khôn xiết.

Diệp Huyền Tân chắc đã bị đá và gãy xương.

Nhậm Tiền sắc mặt tái nhợt thở dài một hơi, nắm lấy cánh tay Diệp Huyền Tân: “Anh Tân, tại sao anh ngốc vậy hả… tại sao phải hức… bảo vệ em.”

Tuy nhiên, một giây tiếp theo, vệ sĩ Tiểu Ngô đột nhiên hét lên như một con lợn và nặng nề ngã xuống đất Tiểu Ngô không thể tin được rằng có một người nào đó có một cánh tay cứng hơn chân mình, chỉ cần một cánh tay chặn cú đá của cậu ta cũng khiến cậu ta gấy xương đùi.

Người này thật sự không phải người, có một sự sợ hãi ăn sâu vào trong máu Tiểu Ngô lúc này.

Cậu ta dùng hai tay ôm chân, gâm lên: “Chân tôi gãy chân rồi, chân tôi, mau gọi cấp cứu!

“Trời ơi!”

“Mau nói cho tôi biết, tôi không nhìn nhầm đi “Sao cánh tay của Diệp Huyền Tân có thể cứng hơn bê tông cốt thép chứ!”

Trương Văn Lương cũng khơi dậy một cơn biển bão trong lòng. Ông ta hiểu rõ sức mạnh của Tiểu Ngô hơn ai hết.

Tiểu Ngô từng đấu với Tử Hàm, người được coi như quyền lực bật nhất thế giới ngầm Hà Sơn, Tiểu Ngô có thể dùng một chân đỡ năm chiêu của Tử Hàm.

Nhưng bây giờ, Tiểu Ngô chỉ với một chiêu đã hoàn toàn gục ngã trước Diệp Huyền Tân.

Chết tiệt! Tại sao tình báo trước đây không đề cập đến chuyện này!

Trương Văn nhanh chóng định thần lại, hết lên: “Diệp Huyền Tần, anh dám đánh người thi hành công vụ, tội không thể tha”

“Lại đây, mau khống chế anh ta!”

“Tôi khuyên anh nên khoanh tay chịu trói, nếu không tôi sẽ gọi lực lượng vũ trang, rồi cả quân đội”

“Một mình anh dù cường đại cỡ nào cũng có thể đánh bại toàn bộ quốc gia?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play