Đỗ Hải Đào nói:

“Nói láo, tôi đã tự mình bắt mạch cho ông cụ, rõ ràng là ông cụ đã chết. Sao có thể như anh nói là còn sống.”

Huyền Tần nói:

“Nói vậy là anh cố tình muốn ngăn cản?”

Đỗ Hải Đào tiếp:

“Đúng vậy… Tôi chỉ là đang thực hiện nghĩa vụ của mình thôi.”

Huyền Tần có nói cũng đành chịu, đánh phải dùng ánh mắt ra hiệu cho Phạm Thúy Lan. Là cận vệ của Từ Lam Khiết, Phạm Thúy Lan đương nhiên bất cứ lúc nào cũng đi theo cô. Phạm Thúy Lan hiểu ý, lập tức chạy vào toilet bên cạnh. Lúc cô đi ra trên người đã mặc bộ đồ đen, đội mũ, đeo kính râm và khẩu trang, một chút cũng không nhận ra cô là ai. Cô đi qua đám đông, vọt tới chỗ trước mặt ba người Từ Huy Hùng, đánh họ một trận tơi bời.

Phạm Thúy Lan chính là một sát thủ chuyên nghiệp mà am hiểu nhất vẫn là đánh lén. Không kịp đề phòng để bị đánh, ba người Từ Huy Hùng đều ngã lăn ra đất, miệng liên tục kêu la thảm thiết. Mọi người ngẩn ra: Cái bóng đen này là ai, xông lên đánh người ta không nói gì…

Nhân cơ hội này, Từ Huy Hoàng vội đẩy giường bệnh, nhanh chóng đẩy về phía phòng cấp cứu. Chờ bọn họ đi vào trong phòng cấp cứu, thì lúc này bóng đen kia mới dừng đánh, nhảy qua cửa sổ chạy mất. Ba người bọn Từ Huy Hùng bị đánh một trận tơi bời có chút đáng thương, còn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Bọn họ khó khăn lắm mới đứng được lên, mặt mũi bầm dập, nhìn ngó xung quanh.

“Chết tiệt, sao lại thế này?”

“Mẹ kiếp, là ai đánh ông!”

“Đồ con rùa, có phải là thằng Huyền Tần làm không!”

Huyền Tần đứng một bên ra vẻ vô tội:

“Tôi vẫn đứng im ở bên này không nhúc nhích, các người không cần nghi oan cho người tốt.”

Từ Huy Hùng liên tục rống lên:

“Từ Huy Hoàng đâu? Mẹ nó, Từ Huy Hoàng đi tiêu hủy thi thể rồi.”

“Cục trưởng Hải Đào, mau, mau đi ngăn Từ Huy Hoàng đi. Thi thể của bố tôi là chứng cứ duy nhất.”

Đỗ Hải Đào vỗ vỗ đầu:

“Từ Huy Hoàng, tránh ra cho ông đây.”

Nói xong, bọn họ xoay người tiến vào phòng cấp cứu. Tay Huyền Tần chợt rung lên, ba đường ánh sáng từ ngân châm màu bạc bắn ra với tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường, đánh vào thiên tàn trên đùi ba người Từ Huy Hùng. Huyệt thiên tàn chủ yếu nằm ở mông, ở trên dây thần kinh chỗ mắt cá chân. Bị đâm trúng huyệt thiên tàn, chân của ba người họ bỗng mất đi cảm giác, đứng như chết lặng, ngã nhào xuống đất.

“Mẹ nó, chân của tôi, chân của tôi làm sao vậy?”

“Tại sao một chút cảm giác đều không có? Rốt cuộc là đứa quái quỷ nào làm. Mau, mọi người mau lên, đi ngăn Từ Huy Hoàng đi…”

Mọi người xung quanh cũng không hiểu chuyện gì. Động tác của Huyền Tần vừa nãy rất nhẹ nhàng, hơn nữa ngân châm kích thước rất nhỏ, tốc độ lại nhanh. Mọi người vẫn chưa phát hiện ra ngân châm, chỉ thấy ba người đang chạy liền té ngã trên đất, thoạt nhìn còn thấy có chút buồn cười. Từ Lam Khiết biết rằng chuyện này là Huyền Tần âm thầm động tay động chân. Cô vui vẻ nhìn Huyền tần nói:

“Có anh ở đây, thật tốt.”

Cô không dám nghĩ, nếu không có Huyền Tần bên cạnh thì hôm nay cô và mọi người sẽ rơi vào kết cục gì. Huyền Tần cười nói:

“Xin lỗi Lam Khiết, lại để em sợ hãi rồi.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Từ Lam Khiết lại đỏ lên, giận dỗi nói:

“Đồ lưu manh, không thèm quan tâm tới anh nữa.”

Huyền Tần ngạc nhiên. Xin lỗi cô mà tự dưng lại thành đồ lưu manh?

Giật mình…

Phụt!

Từ Nam Huyên, lại là chị đồ đại hủ nữ, chị xem chị làm vợ tôi thành bộ dạng gì! Không được, về sau kiên quyết để vợ mình tránh xa chị ta ra một chút.

Lúc này Đỗ Tuyết đem theo phóng viên truyền thông của mình chạy đến. Đỗ Tuyết vừa muốn đến gần bắt chuyện với anh, Huyền Tần liền vội vàng lắc đầu từ chối, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô đi vào cửa sau của phòng phẫu thuật. Đỗ Tuyết hiểu ý, mang theo phóng viên cấp dưới đi vào phòng.

Đỗ Hải Đào không hổ danh là cục trưởng Cục Y Tế, y thuật vẫn rất cao, không bao lâu sau liền phát hiện ra nguyên nhân bị bệnh. Chỗ trên đùi của hắn từ khi nào lại bị một cây ngân châm đâm vào. Hắn vội vàng đem cây châm nhổ ra, chân đã rất nhanh lấy lại cảm giác. Hắn đứng dậy chạy vọt vào phòng họp. Để tránh bị đánh lén lần nữa, tránh đối mặt với Huyền Tần, hắn đi về phòng bệnh.

Từ Huy Hùng còn ngồi bệt trên mặt đất, đau khổ cầu cứu Đỗ Hải Đào:

“Cục trưởng Hải Đào, cứu chúng tôi, cứu chúng tôi đi…”

Hiện giờ Đỗ Hải Đào nào có tâm tư cứu bọn họ nữa, thậm chí hắn còn mặc kệ. Kết quả hắn mới tới cửa phòng phẫu thuật thì đột nhiên cánh cửa lại bị đẩy ra. Từ Huy Hoàng đã cứu Từ Hiên Lâm. Lúc này Từ Hiên Lâm trên giường bệnh đã sắp tỉnh lại, mắt mở, thần sắc cũng tốt hơn rất nhiều.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play