Từ Huy Hùng và Từ Liên đột nhiên lúng túng: họ không ngờ sự thật lại bị phát hiện nhanh như vậy.

Từ Huy Hoàng vô cùng tức giận và nhận ra rằng có thể chính hai người họ đã cố tình làm tổn thương bố.

Ông ấy nghiến răng: “Súc sinh, thằng khốn, đó là người bố đã sinh ra chúng ta và nuôi nấng chúng ta, mày làm sao có thể làm như thế được!”

Từ Huy Hùng hừ lạnh một tiếng: “Hừ, bớt ngậm máu phun người lại đi, tao còn không biết vết thương sau đầu của bố là như thế nào.”

Từ Huy Hoàng: “Thời gian gần đây bố luôn ở cùng mấy người, vết thương đó không phải do các người làm thì là do ai làm?”

Từ Huy Hùng: “Tao lười phải nói mấy lời giải thích với loại người như mày lắm, Từ Liên, chúng ta đi thôi.”

“Bố giao lại cho mấy người, nếu bố có mệnh hệ gì, tao sẽ tìm mày hỏi chuyện.”

Từ Huy Hùng và Từ Liên quay lưng bỏ đi.

“Đồ cầm thú!” Từ Huy Hoàng nghiến răng nghiến lợi nhìn hai người.

Ông ấy xem xét bệnh án và phát hiện ra rằng bố ông ấy bị “nhồi máu não đột ngột.”

Nhồi máu não đột ngột do chấn thương.

Giận dữ chỉ có thể là tắc nghẽn não mãn tính.

Hiện tại ông ấy căn bản có thể chắc chắn rằng chính là Từ Huy Hùng đã làm bố bị nhồi máu não.

Từ Lam Khiết an ủi: “Bố đừng buồn quá. Ít ra thì ông nội cũng được cứu sống, phải không?”

Từ Huy Hoàng thở dài: “Với điều kiện y tế hiện tại, bệnh nhồi máu não không thể chữa khỏi hoàn toàn.”

“Ngay cả khi nó được chữa khỏi, cũng sẽ là một người thực vật, không thể nói hoặc hành động…”

Diệp Huyền Tần đột nhiên nói: “Không hẳn là đúng như vậy.”

Người nhà lập tức nhìn Diệp Huyền Tần đầy hi vọng: “Tiểu Diệp, con có thể chữa khỏi chứng nhồi máu não đột ngột không?”

Diệp Huyền Tần gật đầu: “Bảy phần chắc chắn. Nhưng hiện tại thân thể của ông nội quá yếu, không chịu nổi tác dụng của châm cứu.”

“Chờ ông nội tĩnh dưỡng mấy ngày, liền châm cứu chữa trị.”

Từ Huy Hoàng vui mừng khôn xiết: “Được rồi, được rồi, Tiểu Diệp, con thực sự là một thần hộ mệnh may mắn của gia đình chúng ta.”

Ngay lúc đó, Từ Huy Hùng và Từ Liên vừa bước ra khỏi bệnh viện thì một chiếc Audi bất ngờ lái từ trong bóng tối và dừng lại bên cạnh họ.

Cả hai lên chiếc Audi mà không cần suy nghĩ.

Người điều khiển xe đáng ngạc nhiên là một quan chức cấp thành phố, Hoàng Cnahr.

Hoàng Cảnh ném một điếu thuốc cho Từ Huy Hùng, Từ Huy Hùng một cách cung kính tiếp nhận nó: “Cảm ơn, Bí thư Hoàng.”

Hoàng Cảnh nói: “Nhiệm vụ đã hoàn thành như thế nào?”

Từ Huy Hùng nói: “Từ Huy Hoàng đã thay tôi chăm sóc bố, nhiệm vụ đã hoàn thành một nửa.”

Một trong những nhiệm vụ mà Hoàng Cảnh giao cho Từ Huy Hùng là chuyển Từ Hiên Lâm từ một phòng khám nhỏ đến bệnh viện của Từ Huy Hùng.

Kể từ lần cuối cùng Từ Hiên Lâm bị ngất đột ngột vì nhồi máu não, Từ Huy Hùng đã để ông ấy trong một phòng khám nhỏ để điều trị.

Hoàng Cảnh nói: “Chà, rất tốt.”

“Khi ông hoàn thành nhiệm vụ, lợi ích của ông sẽ không đếm xuể.”

Từ Huy Hùng và Từ Liên liên tục cảm ơn: “Cảm ơn anh Hoàng, cảm ơn anh Hoàng.”

Hoàng Cảnh tiếp tục đưa hai người về nhà, sau đó lái xe đi.

Trở lại phòng, Từ Huy Hùng tâm tình tốt nói: “Từ Liên, đi, lấy rượu ngon mà bố thu thập được đến đây.”

Từ Liên vội vàng lấy ra hai chai Kiếm Nam Xuân, cười nói: “Bố, chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, thành công tiếp cận được bí thư Hoàng. Từ nay về sau, bố muốn mỗi ngày uống rượu quý đều không phải suy nghĩ rồi”

Từ Huy Hùng cười và nói: “Bố thích nghe điều đó.”

“Hừm, Từ Huy Hoàng, đừng trách chúng tôi không có tính người. Ông không thể khiêu khích người khác, cũng không thể khiêu khích bí thư Hoàng. Lần này không ai có thể giữ được tính mạng cho ông rồi.”

Từ Liên cũng chế nhạo: “Từ Lam Khiết, cô thành lập được tập đoàn Diệp Linh thì giỏi lắm sao? Tôi muốn xem cô có thể tự hào đến bao giờ.”

“Từ Liên tôi mới đúng là niềm tự hào của cả gia tộc. Tất cả tài sản của nhà họ Từ nên thuộc về tôi mới đúng!”

“Cô không bao giờ có thể so sánh với Từ Liên tôi đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play