Diệp Huyền Tần liếc nhìn Từ Nam Huyên một cách tức giận.

Lòng tự trọng? Lòng tự trọng của cô ta ở đâu chứ?

Vừa rồi còn mắng anh giả bộ, tự chuốc nhục vào thân, trong nháy mắt lại muốn hợp tác với anh.

Haha, nếu anh đồng ý với cô ta, chẳng phải anh tự thừa nhận mình có tội sao?

Anh thở dài: “Này, xin lỗi, chúng ta không thể hợp tác.”

Từ Nam Huyên: “Tại sao?”

Diệp Huyền Tần: “Cô còn muốn hợp tác làm gì nữa? Cô vừa nói rằng hợp đồng này là tôi làm giả. Tôi đang tự cường điệu, từ rước nhục vào thân. Tôi lừa đó như tôi, giỏi nhất là nói điêu, làm giả đó.”

“Nếu hợp đồng này là giả, làm sao tôi có thể hợp tác với anh?”

Từ Nam Huyên mặt đỏ bừng ngay lập tức.

Những gì cô ta nói vừa rồi quả thực là hơi quá.

Nhưng, có vài lời như vậy thì đã sao chứ? Cô ta đường đường là cô chủ nhà họ Từ, nói anh ta là tên lừa đảo yếu đuối một vài câu thì đã sao chứ?

Hừ, đúng vậy, anh nên tự hào về việc được cô ta xúc phạm.

Từ Nam Huyên nói: “Tôi nói anh có thể bới toát ra cái mùi hôi thối đó được không.”

“Anh thực sự nghĩ rằng Công ty Dược phẩm Lỗ Kháng là do một mình anh lấy được về sao? Nói cho anh biết, Lam Khiết của tôi đã đóng góp rất nhiều công sức.”

“Nếu Hồ Thanh Sơn không đối phó với Lam Khiết của tôi, thì làm sao anh có thể nắm được thóp của ông ta? Theo tôi, Lam Khiết của tôi là người góp công lớn nhất. Dược phẩm Lỗ Kháng này nên thuộc về Lam Khiết.”

“Về phần anh, chính là người may mắn hớt được tay trên của em tôi.”

“Chị Lam Khiết, mau nhận hợp đồng đi. Chúng ta cùng nhau hợp lực đi. Làm người mẫu nam trong câu lạc bộ sẽ rất đẹp sao?”

Xu Lam Khiết dở khóc dở cười, vỗ vào mông Từ Nam Huyên: “Chị nói cái gì vậy hả, cái gì mà người mẫu nam trong câu lạc bộ chứ? Chị lại nhớ đến anh hùng trái đất sao.”

Khi nói đến anh hùng trái đất, Từ Nam Huyên đột nhiên trở nên căng thẳng.

Cô ta nhìn mọi người bằng ánh mắt đe dọa: “Tôi chỉ nói đùa thôi. Tôi còn không biết mẫu nam trong câu lạc bộ là như thế nào.”

“Nếu bất cứ ai trong mọi người nói với tôi về anh hùng trái đất, thì không xong với tôi đâu.”

“Đặc biệt là anh, Diệp Huyền Tần, tốt hơn nên anh nên để chuyện đó vào thối của anh chứ đừng để nó lộ ra ngoài.”

Diệp Huyền Tần nhìn cô ta một cách thương cảm.

Thật xin lỗi: “người hùng” của cô, anh đã tận mắt chứng kiến cô ta nói “mẫu nam hội quán.”

Từ Lam Khiết nhìn Diệp Huyền Tần với ánh mắt gần như khẩn cầu, cô chuyển chủ đề: “Tiểu Diệp, hay chúng ta hợp tác với Từ Nam Huyên đi.”

“Nếu Từ Nam Huyên không thể giành được hợp đồng này, nói không chừng gia đình có thể quyết định thoái thác cô ấy.”

“Lọt thùng xuống nia, anh em trong nhà với nhau, sẽ không để người ngoài có lợi.”

Diệp Huyền Tần cũng không muốn đấu tranh với vấn đề này, hiện tại anh đang nghĩ đến chuyện “tạo ra những đứa con” với Từ Lam Khiết.

Nếu Từ Lam Khiết thức dậy muộn hơn, sẽ không có cơ hội.

Diệp Huyền Tần gật đầu: “Lam Khiết, anh quên mất, em là chủ của tập đoàn Diệp Linh, còn anh chỉ là nhân viên dưới trướng của em. Có hợp tác hay không là tuỳ thuộc vào em.”

Từ Lam Khiết khẽ cười: “Tiểu Diệp, em biết anh là người tốt.”

Từ Nam Huyên nhảy cao ba thước: “Lam Khiết muôn năm, muôn năm.”

“Em gái thật tốt bụng, người phụ nữ bé nhỏ này vô cùng khâm phục, lấy thân báo đáp.”

Từ Nam Huyên kéo Từ Lam Khiết vào phòng ngủ, đi “Lấy thân báo đáp.”

Diệp Huyền Tần: “…”

Anh luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Thật là sai lầm, được rồi, anh khó khăn lắm mới chuốc say Từ Lam Khiết, có phải dễ dàng tạo cơ hội đó đâu, vậy mà lại bị Từ Nam Huyên cứ thế cướp mất cơ hội?

Từ Nam Huyên, chuyện của tôi với cô còn chưa xong đâu!



Khu phức hợp thành phố, trong văn phòng sếp cấp thành phố.

Hoàng Cảnh càng lúc càng tức giận, cuối cùng giận dữ ném cốc nước xuống đất.

Chiếc cốc đựng nước bằng thép không gỉ bị vặn đến biến dạng sau khi bị ném.

Hoàng Cảnh nghiến răng: “Diệp Huyền Tần của con chó, dám để tao phải cúi đầu trước mặt mày thừa nhận lỗi lầm của mình.

“Chờ đấy, tao muốn mày phải biết, khiến cho tao cúi đầu, sẽ phải trả cái giá đau đớn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play