Hồ Thanh Sơn nói với Lưu Béo: “Nói tất cả những điều cậu biết ra cho mọi người nghe đi.”

Lưu Béo vội vàng nói to: “Oan quá, tôi thật sự oan quá. Chính là Diệp Huyền Tần và Từ Huy Hoàng bắt ép tôi phải làm như thế.”

Hồ Thanh Sơn nói: “Bọn họ ép cậu phải làm cái gì ?”

Lưu Béo: “Diệp Huyền Tần và Vương Minh có thù oán với nhau, muốn giết Vương Minh nhưng lại không đủ sức làm chuyện đó. Đúng lúc nghe ngóng được tin Vương Minh bị ung thư tuyến tụy, tìm kiếm bác sĩ và các đơn thước khắp nơi nhưng vẫn không có kết quả gì.”

“Diệp Huyền Tần thấy mình có cơ hội nên muốn tạo thành một sự cố y tế, hại chết Vương Minh.”

“Vì thế Diệp Huyền Tần sai khiến tôi giả mạo bệnh nhân bị ung thư tuyến tuỵ để tuyên bố với mọi người là Từ Huy Hoàng có thể trị được bệnh ung thư tuyến tụy của tôi. Sau khi Vương Minh nghe được tin đó thì nhanh chóng đi tới phòng khám của Từ Huy Hoàng để khám bệnh. Từ Huy Hoàng tranh thủ tạo thành một sự cố trong quá trình chữa trị để hại chết Vương Minh.”

“Cậu… Cậu…” Từ Huy Hoàng tức giận đến nỗi cả người run run: “Cậu thật là khốn kiếp! Tôi chưa bao giờ nói rằng cậu mắc phải bệnh ung thư tuyến tụy và cũng chưa bao giờ chữa cho, kết quả chẩn đoán của tôi dành cho cậu là dương hư.”

Lưu Béo: “Được rồi, đừng giả bộ nữa. Nếu như ông chẩn đoán cho tôi bệnh dương hư thì tại sao trong hồ sơ bệnh án lại ghi là ung thư tuyến tụy?”

Nói xong anh ta lại lôi sổ khám có hồ sơ bệnh án ra cho mọi người cùng xem.

Từ Huy Hoàng nghiến răng nghiến lợi: “Cậu… Khốn kiếp thật! Rõ ràng cậu là người không cho tôi viết kết quả chẩn đoán nên tôi mới không viết. Cái kết quả chẩn đoán đó rõ là do cậu tự viết thêm vào.”

Lưu Béo: “Ông đúng là con vịt chết rồi vẫn còn cứng miệng. Nói thật, ông Sơn đây đã tiến hành kiểm tra nét chữ trong bệnh án rồi, chắc chắn kết quả chẩn đoán ghi trong đây là chữ của ông!”

Từ Huy Hoàng nhận ra rằng mình bị người ta lợi dụng rồi.

Ông vội vàng giải thích: “Chữ viết có thể mô phỏng lại mà. Hơn nữa thuốc tôi kê cho Vương Minh đều là những vị thuốc bổ bình thường, chỉ có lợi cho sức khỏe chứ không hề có hại chứ đừng nói đến chuyện uống vào chết người.”

“Thế ư?” Hồ Thanh Sơn cười đầy kì quái và quay ra cửa nói: “Vào đi.”

Chẳng mấy chốc đã có người bưng một cái ấm sắc thuốc bước vào.

Hồ Thanh Sơn nói: “Ông tới đây nhìn xem đây có phải là đơn thuốc ông kê không?”

Từ Huy Hoàng vội vàng chạy tới đó quan sát cẩn thận: “Kỷ tử, điền thất, đại hoàng, đương quy… Đúng vậy, đây là đơn thuốc bổ tôi kê cho người đó.”

Hồ Thanh Sơn nói: “Thế thì đúng rồi.”

“Chúng tôi phân tích và kiểm tra ra được thành phần Dimethyl sulfoxide cực độc bên trong đơn thuốc này, nguyên nhân Vương Minh chết chính là trúng độc Dimethyl sulfoxide. Ông còn nói là ông không bỏ độc vào trong được liệu ư?

Mặt mũi Từ Huy Hoàng trắng bệch: “Tôi không biết Dimethyl sulfoxide gì đó cậu nói. Đơn thuốc tôi kê hoàn toàn không có thành phần chất này.”

Hồ Thanh Sơn: “Có phải hay không thì chúng tôi sẽ điều tra rồi đưa ra kết luận. Người đâu, đưa ông ta đi.”

Thấy người của Hồ Thanh Sơn sắp đi tới tóm lấy mình, Từ Huy Hoàng cảm thấy máu đang dồn lên não, dồn vào lồng ngực khiến ông nôn ra máy, ngồi phịch trên ghế.

“Bố!” Từ Lam Khiết giật mình thét chói tai, vội vàng xông lên vỗ nhẹ vào ngực Từ Huy Hoàng để ông không bị máu làm nghẽn khí quản.

Lưu Béo to tiếng hét lên: “Diệp Huyền Tần đâu? Tại sao nó lại không có mặt ở đây thế này? Chắc chắn là bỏ trốn rồi.”

“Cố vấn Sơn, nhất định phải bắt cho bằng được Diệp Huyền Tần, tên đó mới là đầu sỏ gây nên mọi chuyện.”

Hạ Mộng bên này mặt đỏ tai hồng.

Cô ấy có thể xác định chắc chắn rằng Lưu Béo đang muốn đổ oan hãm hại Diệp Huyền Tần.

Về phần nguyên nhân, không có gì để nghi ngờ, là do Lưu Béo hận Diệp Huyền Tần cướp đi cô ấy nên mới ghim lại và trả thù.

Vì một mình cô ấy mà liên lụy đến cả nhà Từ Lam Khiết thế này thì làm sao cô ấy có thể nhẫn tâm như thế.

Cô ấy vội vàng lao tới quát vào mặt Lưu Béo thật to: “Lưu Béo, anh… Anh thật là nực cười.”

“Lần trước anh Huyền Tần đã Diệp tha cho anh một mạng, anh chẳng những không biết ơn về điều đó, đền ơn đáp nghĩa cho người ta mà còn mặt dày mày dạn vô sỉ làm ra những chuyện này.”

Lưu Béo mắng: “Tao khinh nhé, nó mới là thằng mặt dày mày dạn vô liêm sỉ đấy.”

“Giành đàn bà với bố mày á, nó có tư cách gì mà dám làm thế? Sao nó không lấy thau nước tự soi lại mặt mình xem bản thân là cái loại gì?”

Hạ Mộng vội vàng giải thích: “Anh đã hiểu lầm Diệp Huyền Tần rồi. Thật ra tôi muốn cắt đuôi anh nên mới ép Diệp Huyền Tần phải đóng giả làm bạn trai tôi. Chúng tôi chỉ có quan hệ ông chủ và nhân viên bình thường thôi.”

“Diệp Huyền Tân đứng tít trên cao, hơn nữa người ta đã có vợ rồi thì làm sao lại vừa mắt một người bình thường như tôi được cơ chứ.”

“Vả lại tôi biết rất rõ Diệp Huyền Tần và Từ Lam Khiết là một đôi trời đất tạo nên, tôi mà lại đi làm kẻ thứ ba của người ta á? Trong lòng anh tôi là loại phụ nữ như thế ư?”

Lưu Béo vỗ trán, bừng tỉnh hiểu ra: “Mẹ, tôi đã nói rồi mà, tên vớ vẩn không có bất kì thứ gì như Diệp Huyền Tần, suốt ngày chỉ biết quấn quýt lấy vợ thì làm gì có chuyện ra ngoài lén lút với người nào.”

“Đàn bà Lưu Béo này đã chấm trúng thì làm gì có chuyện phải đi làm kẻ thứ ba của người khác được. Hạ Mộng, tôi đã hiểu lầm em rồi. Chỉ cần em đồng ý gả cho tôi ngay bây giờ thì tôi sẽ tha cho Diệp Huyền Tần một mạng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play