Từ Huy Hoàng thấp thỏm nói: “Huyền Tần này, hay là con đưa mẹ con nó về trước đi.”

“Sĩ quan Trấn Huy đã nói rồi, cần bố ở đây để giám sát bọn họ, nếu lỡ chúng ta rời đi bọn họ không quỳ tiếp nữa, vậy khi đó tbtq trách phạt thì phải làm sao bây giờ.”

Diệp Huyền Tần trấn an: “Bố cứ yên tâm đi ạ, tbtq đã đích thân ra lệnh cho bọn họ quỳ lạy ở đó, nên dù không người trông coi thì họ cũng không dám làm trái ý của tbtq đâu.”

“Chúng ta cùng nhau về nhà thôi.”

Từ Huy Hoàng suy ngẫm một hồi, rồi gật đầu: “Con nói có lý.”

Rồi ông cũng ngồi vào xe.

Trên xe, đột nhiên Từ Lam Khiết thở dài: “Ôi chao, bà nội đã giao trọn cả thanh xuân cho ông nội, đồng cam cộng khổ nhiều năm như vậy rồi, không có công lao cũng có khổ lao mà.”

“Huyền Tần, sau này liệu anh có đối xử với em như cách mà ông đối xử với bà không đây.”

Diệp Huyền Tần thở dài: “Em ngồi xa anh ra một chút đi Lam Khiết, che mặt lại, đừng để máu bắn vào mặt em.”

Câu trả lời không đâu vào đâu này của anh làm cho cả nhà Từ Lam Khiết đều không hiểu gì.

Từ Lam Khiết: “Ý anh là gì thế?”

Diệp Huyền Tần cả giận hỏi ngược lại: “Sao em lại so sánh anh với ông nội của em chứ? Anh trong lòng em là một người khốn nạn như vậy sao?”

“Anh giận đến mức muốn nổ tung rồi.”

Từ Lam Khiết: “…”

Lý Khả Diệu và Từ Huy Hoàng: “…”

Từ Lam Khiết thở dài: “Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đó, anh đứng đắn lên chút đi xem nào.”

Diệp Huyền Tần gật đầu, biểu tình trở nên nghiêm túc hơn: “Ngày mai anh và em đi đăng ký kết hôn nhé.”

Chuyện tình yêu của hai người khá lằng nhằng rắc rối, ban đầu gia đình hai bên không đồng ý cho bọn họ đến với nhau.

Đến lúc người trong nhà đã đồng ý rồi, thì Từ Lam Khiết lại vội vàng đi kiến thiết tập đoàn Diệp Linh, vậy nên đến tận bây giờ hai người cũng chưa đi đăng ký kết hôn.

Từ Lam Khiết chợt nổi giận: “Không đi, anh vẫn chưa vượt qua được bài kiểm tra của em đâu.”

Diệp Huyền Tần cuống lên: “Hả, vẫn chưa vượt qua được sao? Anh tự thấy mình thể hiện khá tốt mà.”

“Chẳng lẽ anh làm vẫn chưa được tốt? Em có thể tiết lộ cho anh một chút không, anh làm không tốt ở chỗ nào vậy.”

Từ Lam Khiết hít sâu một hơi: “Dù sao thì, còn một bước rất quan trọng mà anh chưa làm.”

Diệp Huyền Tần vội hỏi tiếp: “Bước nào cơ?”

Từ Lam Khiết: “Hừ, chỉ cần là một người đàn ông có đầu óc thì sẽ nghĩ ra được thôi.”

“Cũng chỉ có tên đầu gỗ không có đầu óc như anh mới không nghĩ được.”

“Anh tự nghĩ đi, em không nói cho anh biết đâu.”

Từ Huy Hoàng có chút hoang mang: “Một bước rất quan trọng sao? Bước nào vậy? Sao bố cũng không nghĩ ra được.”

Lý Khả Diệu khinh bỉ lườm ông: “Đó là bởi ông cũng không có đầu óc.”

“Năm xưa ông cũng không nghĩ đến bước này nên mới làm tôi phải tiếc nuối cả đời đấy.”

Xem ra Lý Khả Diệu biết ý của Từ Lam Khiết đang nhắc đến bước nào.

Diệp Huyền Tần đang định xin trợ giúp từ phía Lý Khả Diệu, Từ Lam Khiết chợt hô to: “Anh im ngay, không được hỏi mẹ em.”

“Mẹ ơi mẹ cũng đừng nói cho anh ấy biết. Nếu mẹ tiết lộ ra rồi thì sẽ không còn ý nghĩa gì nữa đâu.”

Lý Khả Diệu đáp: “Ừ rồi, mẹ nghe lời con.”

Diệp Huyền Tần vừa đi vừa nghĩ, nhưng anh vắt hết óc ra để nghĩ cũng không nghĩ được xem bước quan trọng kia rốt cục là làm gì.

Thấm thoát, một nhà bốn người đã về đến nhà.

Vừa mới lái xe vào trong cổng khu nhà, đột nhiên có một chiếc xe đạp điện lao ra từ con đường nhỏ bên cạnh.

Diệp Huyền Tần phanh gấp xe lại theo bản năng.

Xe ô tô đã dừng lại rồi, nhưng người lái chiếc xe đạp điện kia lại không tập trung, không những không phanh lại mà còn vặn ga đi nhanh hơn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play