Ngoài cửa Diệp Huyền tần nghe thấy Nhã Mẫn nói vậy liền mỉm cười.

Chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới này chính là có một người chị bảo vệ mình như vậy…Cho dù, người em trai này mạnh mẽ hơn cô rất nhiều.

Răng Hô ha ha cười lớn nói: “Người tài tương lai? Đế vương chi mạng? Dẹp đi, thằng đó cũng chỉ là một nông dân có chút vận may mà thôi!”

“Cho cô thêm một cơ hội cuối cùng, rốt cuộc cho giao 51% cổ phần ra hay không?”

Nhã Mẫn nói: “Trừ phi tôi chết.”

Răng Hô nói: “Được, rất tốt. Chí khí của cô rất đáng để tôi khâm phục.”

Vừa nói Răng Hô vừa lấy điện thoại di động ra, gọi cho Chó Đen: “Chó Đen, cô Mẫn bản lĩnh quá cao, không cần tôi bảo vệ.”

“Cho nên, tôi cũng lười quan tâm đến đám hỗn độn này, cậu cũng không cần cho tôi chút thể diện.”

Chó Đen đáp: “Đã hiểu.”

Không lâu sau, máy chiếc xe van rách rưới tiến vào công trường, điên cuồng đập phá.

Nhã Mẫn nóng nảy muốn đi ra ngoài ngăn cản.

Có điều đám nhân viên đều đồng loạt giữ cô lại, không cho cô đi ra ngoài.

“Cô Mẫn, phiền cô ký tên vào đơn từ chức của chúng tôi.”

“Cô cũng thấy rồi đấy, nơi này của chúng ta rất hỗn loạn. Chúng ta có thể sẽ bị Chó Đen giết chết đó.”

“Haiii, cô Mẫn, nghe tôi khuyên một câu, ăn cơm thật no nha.”

“Bây giờ không đáp ứng giao ra nửa sổ cổ phần, thì tương lai sớm muộn gì toàn bộ số cổ phần đó cũng bị người khác cướp đi.”

Nhã Mẫn cắn răng nghiến lợi, cô ấy biết, tất cả cả những thứ này đều do Răng Hô sắp xếp.

Cô ấy lấy điện thoại di động ra nói: “Hừ, tôi không tin các người có thể lớn hơn pháp luật, bây giờ tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát.”

Có điều, cô ấy còn chưa kịp bấm số thì một ly trà đã bay thẳng đến, tạt thẳng lên mặt và tóc cô ấy.

Nhã Mẫn bị bỏng kêu lên một cách thảm thiết, cô ấy dơ tay lên lau.

Cũng mau trà không quá nóng, chỉ khiến mặt cô nóng và đỏ rực lên chứ không hề bị bỏng.

Ly trà này dĩ nhiên là Răng Hô hất, anh ta nhìn cô nói: “Hừ, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”

“Báo cảnh sát? Cục trưởng cục cảnh sát của huyện này chị chú Hai của tôi, ai quản được tôi chứ!”

Ngoài cửa tim của Diệp Huyền Tần như bị dao cắt.

Lúc này anh mới nhận ra, có thể mái tóc ướt của Nhã Mẫn không phải là gội đầu chưa kịp lau khô mà có thể là bị Răng Hô tạt nước lên.

Bây giờ, anh ta lại hất thêm một ly trà nóng.

Răng Hô, chết!

Diệp Huyền Tần đá văng cửa đi vào.

Thấy Diệp Huyền tần, chị Nhã Mân nhất thời hoảng hốt kêu lên: “Huyền Tần, sao em lại quay lại đây, mong về nhà đi, chị lặp tức tan làm rồi.”

Diệp Huyền Tần đi lên, lau nước trên mặt Nhã Mẫn nói: “Chị Nhã Mẫn, gặp khó khăn sao không gọi điện thoại cho em.”

“Chị…” Nhã Mẫn không biết phải mở lời như thế nào.

Răng Hô lạnh lùng nói: “Cậu chính là người em trai mới nổi của nhà cô ta? He he, nhưng như vậy thì đã sao?”

“Bây giờ, tôi muốn cùng cậu nói chuyện làm ăn..”

Bốp!

Không nghĩ tới Diệp Huyền Tần lại bất ngờ tát Răng Hô một phát.

Cái tát này, khiến cho Răng Hô quay tròn 360 độ, sau đó ngã lăn quay trên mặt đất phun ra một ngụm máu và hai cái răng.

Mọi người hoảng sợ nhìn Diệp Huyền Tần.

Tên này không muốn sống nữa, một lời không hợp liền muốn đánh Răng Hô…Anh ta không phải đang tìm chết sao!

Mặt Nhã Mẫn đỏ bừng sau khi thở dài: “Huyền Tần, đừng nóng vội, đừng nói vội…”

Diệp Huyền Tần nói: “Chị Nhã Mẫn chị chỉ cần ngồi xem trò vui là được.”

“Hôm nay trời sập em cũng thay chị gánh.”

Răng Hô đứng dậy, hai mắt đỏ rực hết sức dọa người, anh ta liên tục hét lên: “Mày gánh cái gì, mày gánh nổi sao?”

“Đi chết đi đồ khốn kiếp.”

Răng Hô xông lên, đưa ta đập về phía Diệp Huyền Tần.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play