Tào Đại Minh bừng tỉnh hiểu ra, giơ ngón tay cái với Cư Sĩ Bạch Y: “Ha ha, ngài Bạch Y quả nhiên giỏi tính toán, bội phục, bội phục!”

Cư Sĩ Bạch Y nói: “Còn có một việc cần ngài Tào giúp đỡ”

“Đêm nay nếu xảy ra chiến tranh, còn xin ngài Tào có thể nói cho tôi tình huống tổn thất của bọn họ, trong lòng tôi biết rõ sẽ sắp xếp xong kế hoạch tiếp theo”

Tào Đại Minh vô cùng sảng khoái đồng ý: “Không thành vấn đề, giao cho tôi!”

“Được rồi, tôi không quấy rầy nữa, phải nhanh về thôi, kẻo.

Phượng Hoàng Lửa làm phiền”

Cư Sĩ Bạch Y: “Được, tôi không giữ ngài Tào nữa, chờ sau khi kế hoạch thành công, chúng ta ăn mừng ba ngày, đến lúc đó ngài Tào chính là thượng khách”

Đước Đôi bên trò chuyện vui vẻ.

Cư Sĩ Bạch Y còn tự mình tiễn Tào Đại Minh ra khỏi Bách phu đoàn.

Sau khi đưa mắt nhìn Tào Đại Minh rời khỏi, Cư Sĩ Bạch Y xoay người nói với người Đoàn Bạch Y: “Chuyện này cho dù lúc nào, cho dù với ai cũng không được để lộ, nếu ai dám nói ra nửa chữ thì cẩn thận rơi đầu”

Đám người lập tức nơm nớp lo sợ thề thốt: “Chắc chắn, chắc chăn”

Ánh mắt Cư Sĩ Bạch Y lại rơi vào trên người vệ sĩ vừa mới bị gã ta dạy dỗ.

“Cậu Trương, vừa nãy uất ức cậu, tôi cũng suy nghĩ vì đại cục thôi, mới không thể không quát cậu vài câu”

“Như vậy đi, vì để thể hiện sự áy náy, tháng này thêm cho cậu một phân đồ ăn”

Vệ sĩ Trương mơ hồ.

Tình huống gì, Cư Sĩ Bạch Y vừa này vì bảo vệ người ngoại lai kia, còn muốn lấy mạng mình.

Bây giờ lại đột nhiên thay đổi thái độ ba trăm sáu mươi độ với mình, thậm chí còn xin lỗi và nhận lỡi với mình.

Vệ sĩ Trương ngay lập tức nói: “Ngài Bạch Y, ngài… ngài không cần xin lỗ, là tôi không có mắt, đắc tội khách quý của ngài, tôi nên bị phạt…”

Khách quý?

Cư Sĩ Bạch Y cười lạnh: “Anh ta không xứng.”

“Nói thật với các cậu, bây giờ anh ta cũng có chút giá trị lợi dụng với tôi, tôi mới nể mặt anh ta mấy phần, chờ anh ta vô dụng rồi thì tôi đương nhiên sẽ không dung túng anh ta”

“Tên này đã dám phản bội ông chủ cũ, vậy sau này cũng sẽ vì lợi ích mà phản tôi, loại người này tôi cũng không dám giữ lại”

Đám người bừng tỉnh hiểu ra: “Thì ra là thế”

Sở dĩ Cư Sĩ Bạch Y nói như vậy thật ra là đang trấn an lòng người.

Thời điểm vừa nấy anh ta vì Tào Đại Minh mà trừng phạt người của mình, rõ ràng bên trong có rất nhiều ánh mắt lộ ra vẻ bất mãn.

Nếu như không an ủi họ thì sau này đội ngũ sẽ không ở chung tốt được.

Không thể không thừa nhận, phương diện lãnh đạo của Cư Sĩ Bạch Y vấn rất có tài năng.

Bầu trời dần dần âm u.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play