Còn ở bên phía này sau khi Tào Đại Minh lén lút rời khỏi Đoàn Hỏa Phượng liền chạy một mạch đến chỗ Đoàn Bạch Y của Cư Sĩ Bạch Y.
Vừa đến cổng Tào Đại Minh liền bị một hộ vệ chặn đường: “Đứng lại, là người nào, đến Đoàn Bạch Y có chuyện gì?”
Tào Đại Minh vừa thở hổn hển vừa nói: “Tôi là người của Đoàn Hỏa Phượng muốn gặp Cư Sĩ Bạch Y có việc cần nói Hộ vệ thờ ơ nói: “Đã có hẹn trước với Cư Sĩ Bạch Y chưa?”
Tào Đại Minh nói: “Tôi gặp ông ấy căn bản là không cần phải hẹn trước, vì vậy làm phiền anh vào thông báo một tiếng”
HừI Hộ vệ nói: “Cư Sĩ Bạch Y rất bận nên không có thời gian gặp anh đâu, anh đi đi”
Tào Đại Minh lo lắng trong lòng nên đành phải đứng ở cửa hét lớn: “Cư Sĩ Bạch Y, tôi là Tào Đại Minh của Đoàn Hỏa Phượng. Tôi tới gặp ông vì có chuyện quan trọng muốn báo”
Đáng chết!
Hộ vệ ở cổng liền tức giận: “Dám làm loạn ở trước cổng của Đoàn Bạch Y, đúng là chán sống rồi!”
“Đi chết đi tên khốn!”
Nói xong hộ vệ định ra tay với Tào Đại Minh.
Dừng tay!
Một âm thanh đầy nội lực ngăn cản hộ vệ ở cổng.
Đây rõ ràng là Bách Phu Trưởng của họ, âm thanh của Cư Sĩ Bạch YI!
Tên hộ vệ nhanh chóng quay đầu và dừng lại động tác với Tào Đại Minh sau đó xoáy người quỳ gối xuống với Cư Sĩ Bạch Y: “Thuộc hạ bái kiến Cư Sĩ Bạch YI”
Cư Sĩ Bạch Y giận dữ mắng: “Đây là vị khách quý của tôi và cũng là khách quý của Đoàn Bạch Y vậy mà anh lại dám hành xử thô lỗ với khách quý, đúng là đáng chết!”
Hả?
Tên hộ vệ bị dọa cho đến ngu ngốc theo luôn.
Một tên bình thường như vậy lại là khách quý của Đoàn Bạch Y sao?
Thậm chí khi bản thân không cẩn thận xúc phạm đến anh †a, Cư Sĩ Bạch Y liền muốn bản thân phải lấy mạng để chuộc tội với Tào Đại Minh sao?
Người này rốt cuộc là ai mà Cư Sĩ Bạch Y lại coi trọng anh †a đến vậy?
Anh ta sợ đến mức hai chân yếu dần và ngã quy xuống đất.
“Cư Sĩ Bạch Y, thuộc hạ biết lỗi rồi, mong ngài tha mạng, mong ngài tha mạng…”
Cư Sĩ Bạch Y nói: “Có cầu xin tôi cũng vô dụng mà thôi”
Tên hộ vệ liền quay ra dập đầu với Tào Đại Minh: “Thưa ngài, là tôi có mắt như mù không nhìn thấy Thái Sơn vậy nên tôi mới mạo phạm đến ngài, tôi xin dập đầu xin lỗi ngài mong ngài tha cho tôi một mạng”
“Tôi xin dập đầu với ngài, tôi xin dập đầu…”
Lúc này Tào Đại Minh cảm thấy vừa mừng vừa lo.
Anh ta thật sự không ngờ rằng Cư Sĩ Bạch Y lại khách sáo với bản thân mình như vậy.
Thậm chí là có thể vì bản thân mà tức giận, khiến đối phương phải đặt mình lên đầu.
Loại cảm giác được người khác cầu xin, cảm giác ở trên cao này khiến Tào Đại Minh như sắp mất đi phương hướng.
Anh ta quá hưởng thụ rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT