Nhưng mà, Đỗ Quyên vẫn không muốn chịu nợ ân tình của Vực Trường.

Ông ta cắt sáu cân thịt, bỏ lại ba mươi giọt Linh Thủy rồi cong chân bỏ chạy.

Không thể nợ ân tình của Vực Trường, ngộ nhỡ Vực Trường để cho đội trưởng lấy mạng trả nợ ân tình, thì cũng không tốt rồi còn gì.

Ưng Nhãn nằm sấp trên mặt đất và giả vờ chết.

Những người xung quanh đang vui chơi, không ai chú ý đến anh ta.

Ưng Nhãn của lúc này như sắp ngã gục, mọi thứ phát triển vượt quá mong đợi của anh ta quá nhiều.

Vốn định sau khi bắt được Diệp Huyền Tân, lục soát Linh Thủy trên người anh ta ăn một bữa, nhưng bây giờ…

Kỳ thật Ưng Nhãn hiện tại cũng muốn gia nhập đội ngũ của Diệp Huyền Tân, nhưng chỉ sợ Diệp Huyền Tân không thu nhận anh ta thôi.

Anh ta mấy lần lấy hết dũng khí, muốn cúi đầu nhận sai với Diệp Huyền Tần, thế nhưng cuối cùng vẫn buông tha.

Diệp Huyền Tân có thể tha thứ cho Đại Đầu, là bởi vì Đại Đầu cũng không trực tiếp công kích anh, nhưng anh ta thì không như vậy, chủy thủ của mình thiếu chút nữa đã đâm vào gáy của Diệp Huyền Tần, đó là đang cố giế št ngườ Đại Đầu chó chết đó, mẹ nó hại chết lão tử rồi, đường lui cuối cùng của lão tử cũng bị ông ta chặn lại.

Làm sao đây làm sao đây ta?

Hay là chạy đi, làm một tên lưu dân, so với việc bị Diệp Huyền Tân tra tấn tốt hơn.

Anh ta nhúc nhích một chút, chuẩn bị sẵn sàng để chui vào bụi cỏ bên cạnh.

Nhưng khi anh ta tốn hết công sức di chuyển đến bên cạnh bụi cỏ, bỗng nhiên có hai chân ngăn lại đường đi.

Ai vậy?

Ưng Nhãn sợ tới mức cả người run rẩy, vội vàng ngẩng đầu lên.

Không nghĩ tới lại là hai anh em Lý Nghĩa Chính Lý Nghĩa Hồng.

Nụ cười dữ tợn trên mặt hai người, trong lòng Ưng Nhãn dường như đóng băng.

Chính mình hại chết bố mẹ bọn họ, bọn họ đến tìm mình để báo thùi Ưng Nhãn có thể tưởng tượng kết cục tiếp theo của bản thân rồi.

Lý Nghĩa Chính mỉm cười: “Anh Ưng, anh đi đâu vậy?”

Lý Nghĩa Hồng: “Anh Ưng, đi nào, anh đã nói sẽ đưa chúng tôi đi gặp bố mẹ chúng tôi, bây giờ phiền anh đi dắt bố mẹ chúng tôi đến đây đi”

Hai người một trái một phải, nắm lấy Ưng Nhãn, đi về phía góc hẻo lánh bên cạnh.

Thực sự phải đối mặt với cái chết, Ưng Nhãn sợ hãi toàn bộ cơ thể co thắt, có khí vô lực khổ sở cầu xin: “Tha cho tôi đi… Cầu cầu xin các người… Tha cho tôi..”

“Sau này tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho các người, có chết cũng không từ… Tha cho tôi…”

Lý Nghĩa Chính Lý Nghĩa Hồng tha cho anh ta mới là lạ.

Thù giết bố mẹ, không đội trời chung mà!

Đi đến góc tối, Lý Nghĩa Chính tháo dây trối ra, buộc Ưng Nhãn vào cây: “Anh Ưng, hãy tận hưởng đi”

Một mùi nước tiểu truyền đến, Ưng Nhãn bị dọa đến mức tiểu ngay tại chỗ.

“Cầu xin các người, tha cho tôi đi, tôi nguyện ý đem tất cả tiền tiết kiệm của tôi cho các người, tha cho tôi đi…”

Bốp! . truyện teen hay

Lý Nghĩa Hồng cho Ưng Nhãn một cái tát: “Tha cho anh sao? Tại sao anh không nghĩ đến việc tha cho bố mẹ tôi!”

Bốp!

Tát như không cần tiền trút lên mặt Ưng Nhãn.

Tất nhiên, hình phạt của hai anh em đối với anh ta không chỉ dừng lại ở đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play