Diệp Huyền Tân lấy bình sứ ra thu linh thủy vào.

Thần Cốt nói: “Ở hướng năm giờ còn có một giọt linh thủy, đi qua nhìn một chút đi”

Được!

Cứ như thế, dưới sự chỉ dẫn của Thần Cốt, chỉ trong một tiếng mà Diệp Huyền Tân đã tìm được năm giọt linh thủy.

Đây là ngày đầu tiên đi ra ngoài tìm linh thủy, không có kinh nghiệm. Sau này tích lũy đủ kinh nghiệm thì nhất định sẽ thu được càng nhiều linh thủy hơn.

Lúc này, mặt trời đã xuất hiện. Cho dù bây giờ còn linh thủy thì chắc cũng đã bốc hơi rơi mất.

Mọi người đều dùng thu thập linh thủy.

Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng cùng Đỗ Quyên mau chóng tụ họp với Diệp Huyền Tân.

Nhìn thấy mấy người không vui lắm, Diệp Huyền Tân biết bọn họ thu hoạch chẳng ra sao cả.

Quả nhiên, Đỗ Quyên nói: “Chủ nhân, ba người chúng tôi chỉ thu được một giọt linh thủy: “Thật xin lỗi, tôi làm việc vô dụng, xin ngài trách phạt tôi đi”

Diệp Huyền Tân nói: “Không sao, đi, trở về đi.”

Vâng.

Trên đường, Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng tức giận nói: “Ôi, linh thủy này rất khó thấy, chân của chúng tôi sắp gãy mất rồi mà cũng không thấy một giọt.”

“Nơi này chính là địa ngục, thật hối hận khi đến đây mà”

“Trước tiên đừng nghĩ đến những chuyện vô dụng kia, việc quan trọng nhất là nhét đầy bao tử đã. Một giọt linh thủy chỉ có thể đổi hai chiếc màn thầu, bốn người chúng ta chia thế nào chứ”

Đỗ Quyên nói: “Mọi người đừng để ý đến tôi, tôi sẽ không giành đồ ăn”

Lý Nghĩa Chính nói: Đỗ Quyên nhìn cây đại thụ vỏ mềm, tiện tay lột vỏ cây xuống cất vào trong túi áo: “Tôi nhai vỏ cây thì có thể no rồi.”

Diệp Huyền Tân hỏi: “Bình thường mấy người hay ăn những thứ này à?”

Đỗ Quyên gật đầu: “Ừm, cũng không có cách nào, đồ ăn trên đảo khan hiếm, không ăn những thứ này chỉ có thể chết đói: “

Diệp Huyền Tân nói: “Yên tâm, sau này sẽ không cần ăn vỏ cây nữa, ném vỏ cây đi”

Đỗ Quyên nói: “Chủ nhân, tôi biết ngài không muốn tôi chịu khổ, nhưng đồ ăn của chúng ta vốn không đủ…”

Diệp Huyền Tân: “Đây là mệnh lệnh, ném vỏ cây đi đi. Còn về đồ ăn thì tôi sẽ tự nghĩ cách”

Đỗ Quyên thở dài, lưu luyến ném vỏ cây xuống.

Chủ nhân mới đến, chưa bị hiện thực vùi dập cho nên mới không trân trọng vỏ cây.

Chờ khi anh biết nơi này tàn khốc thì sẽ biết vỏ cây cũng là thứ tốt.

Bọn họ nhanh chóng trở lại đại bản doanh của đội ngũ.

Lão Tôn đã trở về đang nằm dưới một cây đại thụ hóng mát, ngân nga điệu hát dân gian, tâm trạng không tệ.

Nhìn thấy Đỗ Quyên trở về, lão Tôn lại không nhịn được mà đùa giỡn: “Đỗ Quyên, nhìn nét mặt của các cô thì chắc thu hoạch chẳng được bao nhiêu. Ha ha, hôm nay có thể nhét đây bao tử không”

Đỗ Quyên liếc lão Tôn một cái, không trả lời.

Lão Tôn tiếp tục nói: “Đỗ Quyên, ông đây cho cô thêm một cơ hội cuối cùng, ngoan ngoãn để ông đây ôm ấp. Bỏ lỡ hôm nay sẽ không còn giá này nữa.”

Đỗ Quyên nghiến răng: “Lão Tôn, anh đừng nói nhảm, tôi sẽ cho bọn họ giết chết anh đấy”

Sắc mặt lão Tôn xanh xám: “Hừ, không biết phân biệt tốt xấu, cô chờ mà chết đói đi”

Không bao lâu, những đội viên khác lục tục trở về.

Những người này có hưng phấn có tuyệt vọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play