Lý Nghĩa Chính nghiến răng nói: “Ưng Nhãn nhất định phải chết. Kẻ thù giết cha, anh ta không chết thì cũng ta cũng không còn mặt mũi nào để sống qua ngày nữa”

 

Diệp Huyền Tân: “Chỉ bằng hai người các anh, các anh cảm thấy là mình có khả năng giết Ưng Nhãn sao? Bây giờ bản thân các anh cũng khó giữ nổi.”

 

Hai người im lặng.

 

Đúng vậy, bây giờ bọn họ đang là cá trên thớt, lấy cái gì ra để báo thù bây giờ.

 

Một lòng nhiệt huyết hay sao? Có cái rắm ấy!

 

Lý Nghĩa Chính cẩn thận nói: “Thần Soái, anh… Anh có thể giúp chúng tôi được hay không? Đối với anh việc giết chết Ưng Nhãn mà nói cũng chỉ như ăn một bữa sáng mà thôi”

 

Diệp Huyền Tân: “Được, tôi có thể giúp các anh báo thù, nhưng mà không phải là bây giờ”

 

“Các anh còn phải đồng ý với tôi một điều kiện”

 

Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng vội vàng nói: “Được, Thần Soái, chỉ cần anh giúp chúng tôi báo thù, chúng tôi sẽ nghe theo anh tất cả mọi chuyện”

 

Diệp Huyền Tân: “Ừ, ngày mai các anh lập tức đi nhận sai với Ưng Nhãn, bày tỏ răng các anh băng lòng khuất phục bọn họ, ra sức vì bọn họ.”

 

“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hai ngày nay tôi sẽ tranh chức đội trưởng. Đến lúc đó các anh phải dẫn dắt các đội viên ủng hộ tôi làm đội trưởng”

 

Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng lập tức vội vàng gật đầu: “Được, không thành vấn đề”

 

Sau khi nói chuyện ổn thỏa xong, Diệp Huyền Tân nhắm mắt nghỉ ngơi, Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng có hi vọng báo thù, gánh nặng trong lòng cũng giảm bớt không ít, không bao lâu sau cũng ngủ thiếp đi.

 

Lúc nửa đêm, Diệp Huyền Tân đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu sợ hãi vang lên.

 

Hình như là… Tiếng thét chói tai của người phụ nữ mang thai kia.

 

Âm thanh này rất lớn, thu hút sự chú ý của mọi người.

 

Hóa ra là có một đội viên đang cởi đồ của người phụ nữ có thai kia, có thể tưởng tượng ra được là muốn làm gì.

 

Người phụ nữ có thai liều mạng phản kháng, mắng: “Cút đi, hôm nay bà đây không tiện, tránh ra.”

 

Đối phương nở nụ cười lạnh lùng: “Đi mẹ mày, coi ông đây là đồ ngốc để lừa gạt hay sao? Con mẹ nó một người phụ nữ có thai như cô làm sao có thể đến đó được”

 

Người phụ nữ mang thai vẫn đang cố gắng giãy giụa phản kháng: “Anh cút ngay cho tôi, đừng có động vào tôi, anh bị cái loại bệnh đó, sẽ lây cho đứa con trong bụng của tôi”

 

Bây giờ đối phương đang ở trong tình trạng tinh trùng lên não, mới không thèm để ý tới lời cầu xin của người phụ nữ có thai, vẫn tiếp tục làm mạnh hơn ở trên người của người phụ nữ có thai.

 

Người phụ nữ có thai tuyệt vọng khóc lóc cầu cứu.

 

Những đội viên kia của anh ta thì làm như không nhìn thấy cảnh này, lật người một cái tiếp tục ngủ.

 

Người phụ nữ có thai không thể làm gì khác hơn là nhờ Đại Đầu giúp đỡ: “Anh Đại Đầu, cầu xin anh nói một câu giúp em với. Cái loại bệnh đó của anh ta, nếu như mà lây truyền cho em, thì sau này anh cũng không thể nào động vào em được nữa”

 

Đại Đầu mắng: “Lão Tôn, đàng hoàng một chút cho ông đây, quấy rầy đến giấc ngủ của ông đây rồi”

 

Lão Tôn cười một tiếng đầy hèn mọn: “Anh Đại Đầu, một giọt linh thủy đổi lấy một đêm của cô ta, rất là có lời đó.”

 

Đại Đầu sảng khoái đồng ý: “Không thành vấn đề.”

 

Người phụ nữ có thai càng thấy tuyệt vọng hơn.

 

Diệp Huyền Tân thở dài, cuối cùng vẫn là quyết định ra tay giúp đỡ.

 

Chủ yếu là anh không muốn nhìn thấy đứa bé vô tội bị tổn thương.

 

Diệp Huyền Tân quát lớn nói: “Cút ngay”

 

Hả?

 

Lão Tôn kinh ngạc nhìn về phía Diệp Huyền Tân: “Người mới tới, mày vừa nói chuyện với người nào đấy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play