Diệp Huyền Tân dường như đang suy tư gì đó.

Sứ giả phía Nam này là điểm mấu chốt, tìm được anh ta thì liền ép hỏi cho bằng được gián điệp của Thần Chủ giáo ẩn núp trong quân đoàn Bắc Cương.

Nhất định phải tìm và buộc phải hỏi cho bằng được người đàn ông này về danh sách gián điệp!

Diệp Huyền Tân nói: “Cậu có cách gì giới thiệu tôi với sứ giả phía Nam không?”

Chu Trung nói: “Chuyện này có chút khó khăn, tôi không thể liên lạc với sứ giả phía Nam, chỉ khi sứ giả phía Nam cần đến tôi thì anh ta mới chủ động liên lạc với tôi”

“Chờ lân sau nam sứ giả liên lạc với tôi, tôi sẽ tự giới thiệu anh cho anh ta”

Được rồi.

Diệp Huyền Tân cảm thấy hơi đau đầu, không ngừ răng sứ giả của giáo chủ lại thần bí như vậy.

Diệp Vô Nói: “Vậy cậu nói xem, Thần Chủ giáo này rốt cuộc tồn tại như thế nào, quy mô bao nhiêu.”

Chu Trung nói: “Theo như tôi thấy, vị giáo chủ này không khác gì tà giáo, mục đích của ông ta là sự phục dịch về thân thể và tư tưởng của các tín đồ.”

“Đại bản doanh của Thần Chủ giáo là ở đảo Thần Chủ phía trước, cách nơi này có lẽ phải đi tầm hai ngày hai đêm”

“Trong đại bản doanh, tín đồ có khoảng hơn một vạn, chia làm hai trận doanh là trận doanh Nam và trận doanh Bắc”

“Hai trận doanh này có quan hệ cạnh tranh, không ai chịu phục ai, thường xuyên xảy ra mâu thuẫn xung đột, mỗi lần xung đột mâu thuẫn đều sẽ có người chết, ít thì mấy chục, nhiều thì hơn một ngàn”

Diệp Huyền Tân tò mò nói: “À, bọn họ không phải đều làm việc vì Thần Chủ sao? Bọn họ có chung một mục đích, vậy vì điều gì mà phát sinh xung đột mâu thuẫn. “

Chu Trung nói: “Cống hiến cho Thần Chủ, cũng chỉ là nói ngoài miệng mà thôi, phải quy ra hành động thực tế”

“Mỗi ngày, các tín đồ của Thần Chủ giáo chỉ có một nhiệm vụ, đó là thu thập linh lộ. Ai thu thập được nhiều linh lộ, thì sẽ được thưởng. Thu thập được ít, thậm chí không thu thập được thì chỉ có thể tự nguyện dâng hiến thân thể cho Thần Chủ”

“Mà số lượng người ở trên đảo Thần Chủ rất đông, mà linh lộ lại chỉ đếm trên đầu ngón tay, cho nên mỗi ngày đều có rất nhiều người mất mạng bởi vì không được thu thập linh lộ”

“Trận doanh Nam và trận doanh Bắc bộc phát mâu thuãn xung đột, cũng đều là vì tranh cướp linh lộ.”

Diệp Huyền Tân quát lớn: “Thần Chủ giáo thực sự còn chẳng bằng tà giáo. Dù sao thì tín đồ tà giáo cũng đã tự nguyện dâng hiến tiền bạc, thậm chí mạng sống, mà Thần Chủ giáo lại cưỡng ép cướp đi tính mạng của người ta!”

“Nếu không trừ khử tà giáo này, thì còn gì là công lý nữa!”

Chu Trung thở dài nói: “Ai nói không chứ. Nhưng thực lực của Thần Chủ giáo thật sự quá lớn mạnh, chỉ dựa vào anh và tôi, ở trước mặt Thần Chủ giáo khổng lồ căn bản cũng chẳng là cái thá gì, có thể lay động căn cơ của nó chỉ có thể là Thiên Phương Dạ Đàm”

Diệp Huyền Tân nói: “Nếu như tôi triệu hồi quân đoàn Bắc.

Cương của tôi đến nơi này, đối đầu với Thần Chủ giáo thì sao?”

Chu Trung cười khổ nói: “Thần soái, điều anh vừa nói không thực tế chút nào.

Diệp Huyền Tân hỏi: thực tế?”

Vậy cậu nói xem, tại sao lại không Chu Trung nói: “Thứ nhất, anh có biết đây là nơi nào không?”

Diệp Huyền Tân lắc đầu: “Tôi không biết”

Chu Trung: “Ngay cả nơi này mà anh cũng không biết, thì anh gọi mười vạn đại quân Bắc Cương đến bằng cách nào?”

Diệp Huyền Tần nói: “Đừng nói với tôi là ngay cả cậu cũng không biết vị trí địa lý ở đây nhé.”

Chu Trung: “Anh nói không sai, ngay cả tôi cũng không biết, vùng biển này rốt cuộc là nơi nào”

“Đến nơi như thế này, chỉ có thể thông qua phù chú không gian đặc chế, chuyển chúng ta đến cái chỗ này”

“Không có con đường thứ hai đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play