Thần Soái cảm thấy rất tức giận, tự mình cân nhắc hậu quả.

Trình Hạ Vũ từ trong đám đông đi tới, nói với Từ Lam Khiết: “Chị Khiết, hơn một triệu tỷ và tập đoàn Michelle chị đều không cần sao? Nếu chị không cần thì có thể cho em được không?”

Từ Lam Khiết nghe thấy vậy thì giật mình một cái, nhìn chằm chằm vào Trình Hạ Vũ: “Cá nhỏ, em nói vậy là có ý gì?”

Trình Hạ Vũ: “Em đâu có ý gì đâu. Không phải là chị kêu anh rể đi trả lại hơn một triệu tỷ, còn nói là tập đoàn Michelle không thể nào là của chúng ta mà? Thay vì để người khác được lợi thì chị giao hết cho em đi, cả tiền và m tập đoàn Michelle ấy

Từ Lam Khiết nằm lấy cánh tay của Trình Hạ Vũ, nói: lại: “Em mau nói rõ ràng cho chị biết, chuyện về tập đoàn

Michelle và hơn một triệu tỷ là thật à?” Trình Hạ Vũ cười híp mắt gật đầu: “Đương nhiên là thật rồi, em lừa chị làm cái gì.

Nghe xong, Tử Lam Khiết vội vàng chạy về hướng phòng làm việc của mình.

Diệp Huyền Tần: “Lam Khiết, em đi đâu vậy?”

Từ Lam Khiết: “Phí lời, đương nhiên là đi kiếm tiền rồi.” Mọi người: “ Tại biệt thự sang trọng của Trương Nặc Thủy, phòng ngủ tầng cao nhất.

Toàn bộ phòng ngủ bị bịt kín hết lại, cả không gian bị bao trùm một màu u tối, ngay cả một tia sáng mặt trời cũng không lọt vào được.

Trương Nặc Thủy thận trọng quỳ xuống mặt đất, mà người ngồi đối diện chính là bố của ông ta.

Nói đúng hơn thì đó là chủ tử của ông ta, ý thức của dòng dõi Côn Luân.

Sợi ý thức này đã khống chế được cơ thể của bố ông ta, vì vậy lúc này hai người đã sớm hòa thành một rồi.

Nhưng Trương Nặc Thủy cũng không biết rốt cuộc thì “chủ tử” này là ai, chỉ biết ông ta tự xưng là Côn Luân Vệ.

Lúc này Côn Luân Vệ đang nhắm mắt bất động, không biết là đang ngồi thiền hay là đang nghỉ ngơi.

Côn Luân Vệ không mở miệng, Trương Nặc Thủy cũng không dám mở miệng trước. Khoảng hơn một tiếng sau, Côn Luân Vệ mới có một chút phản ứng.

Ông ta từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Trương Nặc Thủy đang quỳ ở trước mặt mình: “Người đến đây tìm ta có việc gì?”

Trương Nặc Thủy vội vàng nói: “Chủ tử, Quốc Tế Hoàn Cầu của tôi xảy ra chuyện rồi. Bây giờ nó gần như đã bị Diệp Huyền Tần kia ngầm chiếm lĩnh rồi. Cầu xin ngài ra tay giúp tôi để có thể giữ được Quốc Tế Hoàn Cầu

Côn Luân Vệ khinh thường chế giễu: “Ha ha ha, tên họ Diệp ấy được coi là kẻ thù lớn nhất của dòng dõi Côn Luân chúng ta thì thực lực đương nhiên là phải mạnh rồi.”

“Vậy mà một đám người trần mắt thịt các ngươi lại si tâm vọng tưởng muốn đối chọi lại, đúng là không biết tự lượng sức mình. Người có thể giữ lại được cái mạng của mình là đã được thần phật phù hộ, lại còn không biết đủ, còn để ý đến tiền tài, đúng là nực cười.

Nghe thấy vậy, khuôn mặt của Trương Nặc Thủy đỏ tới tận mang tai.

Nhưng mà Quốc Tế Hoàn Cầu là miếng cơm manh áo của ông ta mà, nếu như mất rồi sao có thể không đau lòng chứ.

Nhưng mà xem ra Côn Luân Vệ không hề có ý định muốn ra tay giúp đỡ Quốc Tế Hoàn Cầu của ông ta.

Trương Nặc Thủy nói: “Chủ tử, Diệp Huyền Tần từng nói là đợi sau khi tập đoàn Diệp Linh đi vào quỹ đạo thì Diệp Huyền Tần sẽ điều tra và tìm cách đối phó với ngài. Tiếp theo ngài có dự định gì không?”

Côn Luân Vệ hít một hơi thật sâu, nói: “Hừ, lần trước chỉ là do ta nhất thời sơ suất nên mới để cho hắn có cơ hội đả thương. Bây giờ thì khác rồi, ta đã khôi phục lại trạng thái đỉnh cao rồi, cũng nên hiện thân đánh nhau một trận rồi. Lần này, cho dù Diệp Huyền Tần không đến tìm ta thì ta cũng sẽ chủ động đi tìm.

Nói xong, Côn Luân Vệ đi về hướng cửa sổ, sau đó ông ta dùng sức kéo tấm màn cửa sổ ra.

Ánh sáng bên ngoài không quá mãnh liệt chiếu vào trong phòng, căn phòng vốn luôn u tối bỗng bừng sáng lên. Trương Nặc Thủy nhìn dáng vẻ của Côn Luân Vệ, trong lòng ông ta có chút khiếp sợ.

Trước đây chủ tử không thể ra ngoài ánh sáng mặt trời, cho dù chỉ một tia sáng nhỏ chiếu vào cũng đủ hành hạ ông ta đến mức muốn chết đi sống lại.

Không thể ngờ được rằng hôm nay ông ta lại có thể nhìn thẳng vào ánh mặt trời mạnh như vậy.

Điều này nói lên cái gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play