Sắc mặt Michelle Reagan lập tức thay đổi: “Huân chương Đại Hạ hòa bình… Thật sự là đến nước phải dùng Huân chương Đại Hạ hòa bình rồi sao? Ây da.

Michelle Accord nói: “Bố à, theo như tính toán của con, đây chính là cách duy nhất trước mắt rồi.”

“Ây da

Michelle Reagan lắc đầu thở dài một hơi: “Chiếc Huân chương Đại Hạ hòa bình đó đã được tổ tiên truyền lại mấy đời rồi, cuối cùng lại bị bố lãng phí, bố đúng là người có tội mà.”

Michelle Accord an ủi: “Bố à, bố đừng tự trách. Nếu không dùng Huân chương Đại Hạ hòa bình, thì lần này gia tộc Michelle của chúng ta chắc chắn bị Thần soái nhổ tận gốc. “Đến lúc đó gia tộc Michelle của chúng ta cũng mất rồi, vậy thì chiếc Huân chương Đại Hạ hòa bình sẽ đến tay người khác thôi.”

“Giờ bố cứ dùng Huân chương Đại Hạ hòa bình đi, cho dù tổ tông ở dưới chín suối biết được, chắc chắn sẽ hiểu cho bố”

“Ây da, đi thôi.”

Michelle Reagan nói: “Đi lấy Huân chương hòa bình đi.” Dường như chỉ trong nháy mắt Michelle Reagan đã già đi chục tuổi, bước đi cũng không còn hoạt bát nữa.

Ông ta được Michelle Accord dìu về phòng mình, cần thận lấy Huân chương ra khỏi két bảo hiểm.

Mặc dù tấm Huân chương này cũng đã nhiều năm rồi, nhưng mà bảo quan rất tốt, nhìn vào vẫn thấy rất mới.

Ông ta cẩn thận để Huân chương ở trước ngực, nước mắt Michelle Reagan chảy dài. “Đây là tổ tông dùng máu thịt, mồ hôi để lấy được, giờ lại mất trong tay bố, bố chính là tội nhân của gia tộc mà Nói xong, ông ta quỳ xuống đất, dập đầu hai cái để chuộc lỗi.

Michelle Accord đứng bên cạnh đã sớm mất hết kiên nhấn.

Con mẹ nó chứ, ông già này nói nhiều thật đấy. Đã đến giờ phút này rồi còn dập đầu làm cái răm ấy. Tổ tông thì đã sớm thành tro tàn hết rồi, nhìn không thấy, nghe không được thì lo gì nữa.

Ông còn chậm trễ nữa thì cả nhà chúng ta phải đi theo tổ tông giờ khó lắm mới ngồi được lên máy bay đến Đại Hạ, vừa lên máy bay, Michelle Accord đã nói: “Bố à, bố cứ chào hỏi với tổng thống Đại Hạ một tiếng đi đã, tránh cho việc mình đến thăm làm bên kia chưa kịp chuẩn bị.

Bình thường Michelle Reagan đến thăm Đại Hạ thì không cần quấy rầy tổng thống Đại Hạ.

Nhưng lần này thì khác, ông ta đeo tấm Huân chương Đại Hạ hòa bình, nên ông ta chính là khách quý của Đại Hạ, phải được Đại Hạ dùng mức chiêu đãi cao nhất.

Việc này tương đương với đoàn ngoại giao đến thăm rồi.

Michelle Reagan lấy máy liên lạc chuyên dụng ra, liên lạc với tổng thống Đại Hạ.

Máy liên lạc kêu lên bảy, tám tiếng mới có người bắt máy.

Michelle Reagan rất lễ độ mà chào hỏi: “Chào thủ trưởng, lâu lắm không gặp nhỉ.” Giọng nói của thủ trưởng rất ôn hòa nhưng không mất đi vẻ uy nghiêm: “Hóa ra là ông Reagan, lâu lắm không gặp rồi. Michelle Reagan mỉm cười: “Đúng vậy, từ lần tạm biệt mười năm trước, đến giờ vẫn chưa gặp lại, đúng là rất hoài niệm”

Thủ trưởng nói: “Nếu ông Reagan nhàn rỗi thì có thể đến Đại Hạ chơi, lúc nào tôi cũng rất chào đón.

Michelle Reagan cười một tiếng thê lương: Thủ trưởng, không dám giấu ông, giờ tôi đang ngồi máy bay đến Đại Hạ, sợ là sẽ làm phiền lão thủ trưởng một chút. “Ha?”

Thủ trưởng hỏi: “Ông Reagan vội vã đến Đại Hạ như vậy, không biết là có chuyện gì không?”

Michelle Reagan thở dài: “Ây da, thực ra là có chút chuyện muốn xin giúp đỡ. Thậm chí, tôi còn đưa cả Huân chương hòa bình mà tổ tiên để lại đến đây rồi.

Nói thật thì thủ trưởng chắc chắn ân cần chào hỏi Michelle Reagan, đều là vì nể Huân chương hòa bình. Giờ Michelle Reagan đưa cả Huân chương đến đây rồi, xem ra là có chuyện lớn.

Giọng điệu của thủ trưởng cũng trở nên nghiêm túc: “Ồ, không biết là có chuyện gì làm khó ông Reagan rồi?”

Michelle Reagan nói: “Ây da, cũng không phải là vì Thần soái sao?

Ông ta kể lại chuyện Thần soái làm khó dễ, sỉ nhục gia tộc Michelle, thậm chí còn muốn đuổi cùng giết tận gia tộc Michelle cho thủ trưởng nghe.

Đương nhiên rồi, Michelle Reagan nói theo phiên bản

Michelle Accord kể lại cho ông ta, cũng không phải là sự thật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play