Diệp Huyền Tần cười khẩy: “Cái đồ nhóc con này mà cũng dám xưng là ‘gia, chán sống rồi à.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều bùng nổ.

Đám người này trước giờ đều cung phục Bát gia như thần phật, Bát gia chính là tín ngưỡng của bọn họ, bây giờ tín ngưỡng lại bị người khác sỉ nhục, sao bọn họ có thể nuốt trôi cũ tức này được!”

Vương Chấn Nam không thể nhịn nổi nữa, phẫn nộ quát: “Lên, đánh chết nó cho tôi.”

Giết!

Hơn hai mươi tên côn đồ lập tức xông lên chỗ Diệp Huyền Tần, trong chớp mắt đã bao vây lấy anh, bắt đầu đấm đá.

Lý Bảo Khánh còn điên cuồng gào thét: “Đánh, đánh chết đi. Khốn nạn, dám ức hiếp ông đây, olong đây cho mày biết cái giá khi mà ức hiếp ông đây!”

“Chết, nó nhất định phải chết!”

Đám người càng đánh càng hằng.

Vương Chấn Nam hiếu kì hỏi: “Vì sao không nghe thấy tiếng hét thảm của tên kia? Không phải đang sống sờ sờ mà bị đánh chết rồi đấy chứ.

Lý Bảo Khánh nói: “Đúng đấy, tôi cũng không nghe thấy tiếng hét thảm. Nhưng tên này cũng khá lắm, chắc không dễ dàng bị đánh chết như vậy đâu.”

Vương Chấn Nam vội vàng nói: “Được rồi, dừng tay đi dừng tay đi. Tên này không thể chết ở công ty chúng ta được, nếu không thì sẽ rất khó xử lí!”

“Lát nữa dìm nó xuống sông đi.

Lúc này đám người mới dừng tay rồi tản ra.

Nhưng sau khi đám người tản ra, cảnh ở chính giữa lại khiến tất cả mọi người há hốc mồm.

Giữa nơi mọi người bao vây trồng rỗng, đến một cái bóng ma cũng không có, chứ đừng nói là người

Khốn nạn, rốt cuộc là chuyện gì vậy, người đầu, chạy đi đâu rồi? Cảnh này thực sự quá kì lạ, hiện trường vô cùng yên tĩnh.

Bop.

Đằng sau Vương Chấn Nam và Lý Bảo Khánh đột nhiên vang lên một tiếng giòn tan.

Ánh mắt của mọi người lập tức bị tiếng vang giòn tan đó thu hút.

Mà nhìn một cái, tất cả mọi người đều dại ra. không biết từ khi nào, Diệp Huyền Tần đã vòng ra đăng sau người Vương Chấn Nam và Lý Bảo Khánh. Tiếng “tách” ban nãy, chính là tiếng bật lửa châm thuốc lá.

Diệp Huyền Tần rít một hơi thuốc lá, ánh mắt lướt một vòng hiện trường, trong ánh mắt hiện lên vẻ khinh bỉ.

Trong đầu tất cả mọi người nổ bùm: Rốt cuộc ban nãy xảy ra chuyện gì, tên này thoát khỏi bao vây từ khi nào vậy, rồi chạy tới đẳng sau Vương Chấn Nam và Lý Bảo Khánh. Đám bọn họ lại không có ai nhìn thấy đúng là gặp quỷ con mẹ nó rồi.

Diệp Huyền Tần cười độc ác với Lý Bảo Khánh và Vương Chấn Nam: “Chỉ có chút bản lĩnh đấy thôi? Thật khiến người ta thất vọng.

Vương Chấn Nam phần nổ quát: “Mày rốt cuộc là Kết quả lời con chưa nói xong, nằm đẩm bên tay phải của Diệp Huyền Tần đột nhiên vung ra.

Anh đấm liên tiếp hai đấm, tốc độ rất nhanh, thậm chí mọi người còn không nhìn rõ hai nắm đấm đó, chỉ mơ hồ thấy hai bóng dáng, xông về phía Lý Bảo Khánh và Vương Chấn Nam.

Giây sau, Lý Bảo Khánh và Vương Chấn Nam liền bay ra, đập thẳng lên người đám côn đồ.

Đám côn đồ bị đụng cho ngã xuống, cảnh này giống y hệt như chơi bowling vậy. Sau khi Lý Bảo Khánh và Vương Chấn Nam ngã xuống đất, cả người đều co rút, miệng sùi bọt trắng, rên rỉ thảm thiết.

Đám côn đồ có năng lực chiến đấu, nhưng không ai xông lên tiếp tục công kích.

Đùa chắc, một đấm đơn giản của đối phương đã đấm bay Lý Bảo Khánh và Vương Chấn Nam rồi, điều này đủ chứng minh thực lực của Diệp Huyền Tần có thể áp đảo được đám người bọn họ. Đã biết còn cố tình đi lên chẳng phải là muốn chết à, còn tiếp tục đánh nữa, đây không phải là ngu sao?

Rất lâu sau Vương Chấn Nam mới tỉnh táo lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play