Diệp què nói: “Không có gì, không có gì đâu, không cần để ý tới bọn họ”

Diệp Huyền Tân trừng mắt nhìn anh ta: “Mau trả lời câu hỏi của tôi, tiếng khóc này là chuyện như thế nào?”

Website T_amlinh_247 cập nhật nhanh nhất

Diệp què nói: “Phía sau nhà tôi là một nghĩa trang. Chắc là những người trong thôn đang khóc thương cho phần mộ”

Độc Lang nhảy lên mái nhà, nhìn ra phía sau và nói: “Đại ca, đằng sau quả thật có một nghĩa trang. Nhiều người dân làng đang khóc trong mộ, ít nhất cũng phải có mấy chục người”

Diệp Huyền Tân hiếu kỳ hỏi: “Bây giờ không phải là Thanh Minh, làm sao có thể nhiều người cùng khóc mộ như vậy?”

Diệp què giải thích: “Hôm nay có thể là ngày giỗ của những người đó”

Vẻ mặt của Diệp Lập không được tự nhiên, nhà của Diệp què hình như đã mấy chục năm, vẫn là nhà không ngói, nếu có lũ lụt thì ngôi nhà đã bị phá hủy từ lâu rồi.

“Mọi người đừng lo lắng về những người khóc ở mộ này, nên đến núi Hoàng Sơn càng sớm càng tốt, nếu đi quá muộn, sẽ dễ bị bại lộ.”

Diệp Huyền Tân nhìn Diệp què với vẻ mặt đầy nghi ngờ. Diệp què không cho anh quan tâm đến người người khóc mộ, anh càng cảm thấy chuyện này nhất định có vấn đề.

Diệp Huyền Tân chất vấn hỏi: “Những người này có ngày giỗ cùng một ngày, có nghĩa là chết cùng một ngày hay sao?”

“Cùng ngày có mấy chục người chết, chuyện này cũng thật kỳ lạ. Cả nhà không đọc tại truyen.one nên buồn quá, lên chương cho các trang khác cốp pi về thôi à!

Diệp què, anh có thể giải thích cho chúng tôi được không?”

Diệp què nói: “Chuyện này…chuyện này, trên thực tế, mấy năm trước ở đây xảy ra một trận lụt lớn, những người dân thôn này đều bị chết đuối hết”

“Vì vậy mà nhóm người này sau khi chết đã cùng nhau chôn cất, xem như cùng nhau chết một ngày”

Lời giải thích của Diệp què rất hợp lý, nhưng trong lòng Diệp Huyền Tân vẫn còn nghi ngờ.

Vẻ mặt của Diệp què không được tự nhiên, hơn nữa nhà của Diệp què hình như đã xây được mấy chục năm, đây là một căn nhà không ngói, nếu có lũ lụt thì ngôi nhà đã bị phá hủy từ lâu rồi. Đọc truyện tại T_amli nh24 7 nhé!

Đúng vào lúc này, một người khóc mộ đi ngang qua cửa, Diệp Huyền Tân lập tức ngăn cản đối phương lại.

“Hỡi dân làng trong thôn, cầu mong được siêu thoát”

Ông lão kia hơi cúi đầu nói Diệp Huyền Tần nói: “Ông lão, có thể cho tôi hỏi ông một chuyện được không. Tôi nghe nói mấy năm trước trong thôn có trận lụt lớn, rất nhiều người bị chết đuối có đúng không?”

“Vì vậy mà những người chết hôm nay đều là do bị chết đuối”

“Vô lý!”

Ông lão không chút khách khí nói: “Làng chúng tôi ở vị trí rất cao, làm sao có khả năng có lũ lụt được!”

“Cám ơn”

Diệp Huyền Tân nhìn chằm chằm Diệp Què, Diệp Què lập tức toàn thân phát run lên vì sợ hãi.

Liền biết chắc chắn Diệp Què chắc chắn đã nói dối.

Ông lão cũng liếc nhìn Diệp Què, chế nhạo nói: “Nếu đoán không nhầm, Diệp Qùe nói với chúng ta, những người đó là bị chết đuối”

Diệp Què gật đầu.

Ông lão tức giận trừng mắt nhìn Diệp Què: “Diệp Què, khoản này cậu và tôi chưa xong đâu!”

Diệp Huyền Tân hỏi: “Ông có thể nói cho tôi, những người này rốt cuộc chết như thế nào không? Nghe khẩu khí của ông, cái chết của bọn họ có liên quan đến Diệp Què đúng không?”

Nghĩ đến chuyện đã qua, tâm trạng của ông lão trở lên bi thương: “Bỏ đi, chuyện đã qua khó nhớ lại, không nhắc đến cũng được.”

Độc Lang bước lên, thẳng thắn ném một xấp tiền cho ông lão: “Ông cụ, chúng tôi rất có hứng thú đối với chuyện xưa việc cũ, làm phiền ông kể lại cho chúng tôi.”

Độc Lang đã quen dùng tiền để giải quyết vấn đề.

Thực sự ở nơi hoang vu hẻo lánh này, tiền chính là chìa khóa để mở mọi cánh cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play