Sau vài lần thúc giục lực ý chí, Tổ trùng Bạch Miêu liên tục hét lên thảm thiết, hoàn toàn sụp đổ.

“Được được được, bây giờ tôi sẽ tới Tập đoàn Diệp Linh tụ họp với anh. Trời ạ, trên đời này sao lại có kẻ vô liêm sỉ như vậy…”

Không lâu sau, cả hai đến Tập đoàn Diệp Linh.

Hiện tại đang là thời gian cao điểm của công việc, nhưng tòa nhà trụ sở chính của Tập đoàn Diệp Linh lại vắng tanh, căn bản không có bao nhiêu nhân viên.

Số ít nhân viên còn lại cũng lười biếng, hoặc là chơi điện thoại, hoặc là đi dạo xung quanh.

Tập đoàn Diệp Linh hiện nay đã rơi vào trạng thái tê liệt hoàn toàn.

Diệp Huyền Tân biết, tất cả là do sự cạnh tranh không lành mạnh giữa Quốc Tế Hoàn Cầu và Tập đoàn Diệp Linh mới dẫn đến sự suy tàn của Tập đoàn Diệp Linh.

Đợi đến khi có thời gian, nhất định phải giải quyết xong mối phiền phức lớn – Quốc Tế Hoàn Cầu – này, giúp Tập đoàn Diệp Linh vượt qua khó khăn.

Tuy nhiên, nhiệm vụ cấp thiết nhất hiện giờ là giải quyết trùng Đồng Tâm trong cơ thể Trình Hạ Vũ.

Diệp Huyền Tân đi thẳng đến văn phòng chủ tịch ở tầng trên cùng.

‘Văn phòng chủ tịch trên tầng cao nhất cũng vắng tanh, không một bóng người.

Diệp Huyền Tân cau mày, cho dù Tập đoàn Diệp Linh có suy thoái đến mức nào thì Từ Lam Khiết cũng cần phải tọa trấn trong Tập đoàn Diệp Linh mới đúng. Dù sao thì cô cũng chính là linh hồn của Tập đoàn Diệp Linh.

Cô không ở Tập đoàn Diệp Linh, lẽ nào là đã có chuyện gì xảy ra?

Nhịp tim của Diệp Huyền Tân tăng nhanh.

Anh vội vàng hét lên với văn phòng phó chủ tịch: “Cá Nhỏ, Từ Nam Huyên, các người có ở đó không?”

Đáp lại anh chỉ có một tiếng vọng của bản thân.

Chết tiệt!

Diệp Huyền Tần lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị liên lạc với Từ Lam Khiết.

Nhưng đúng lúc này, sau lưng anh đột nhiên vang lên giọng nói của một người phụ nữ.

“Anh là chủ tịch của Tập đoàn Diệp Linh?”

Diệp Huyền Tân nghỉ ngờ quay người lại thì phát hiện một người đẹp ngoại quốc tóc vàng mắt xanh đang nở một nụ cười ác ý với anh.

Người phụ nữ có dáng người cao gầy, mặc một chiếc váy bó sát người, chiếc váy xẻ gần như tận gốc đùi, để lộ cặp đùi đây đặn và trắng nõn.

Đôi giày cao gót xỏ ngón trên chân cũng đầy khiêu khích.

Diệp Huyền Tân cau mày: “Cô là ai?”

Người đẹp tóc vàng mỉm cười: “Có thể gọi tôi là Daisy”“

Diệp Huyền Tân: “Cô tìm tôi có việc gì à?”

Daisy gật đầu: “Anh là chủ tịch Tập đoàn Diệp Linh?”

Diệp Huyền Tân lắc đầu: “Không phải”

Daisy lộ vẻ thất vọng, quay lưng bước đi: “Vậy thì không có việc gì”

Diệp Huyền Tân: “Nhưng mà, tôi là người sáng lập của Tập đoàn Diệp Linh. Tôi khá có tiếng nói trong tập đoàn”

Daisy vui mừng khôn xiết: “Cũng được, cuối cùng tôi cũng đợi được anh. Tôi tìm anh là có chuyện muốn thương lượng với anh.”

Diệp Huyền Tân: “Nói đi, có chuyện gì?”

Daisy: “Tôi muốn thu mua Tập đoàn Diệp Linh!”

Diệp Huyền Tân ngay lập tức nhận ra sự nhạy cảm của vấn đề này.

Từ lâu, Diệp Huyền Tân đã nghỉ ngờ bàn tay phản động đứng sau hại địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, canh tranh với Tập đoàn Diệp Linh vì muốn đánh bại Tập đoàn Diệp Linh, sau đó sẽ thu mua lại Tập đoàn Diệp Linh.

Bây giờ Tập đoàn Diệp Linh gần như sắp phá sản và bị thanh lý, Daisy lại nhảy ra đàm phán về việc thu mua, rất có thể cô ta là người do bàn tay phản động đứng sau phái tới.

Diệp Huyền Tân hỏi: “Cô định ra giá bao nhiêu?”

Daisy giơ số tám ra.

Diệp Huyền Tân: “Tám mươi tỷ đô?”

Phụt!

Daisy không khỏi bật cười: “Anh Diệp, đối với tình huống hiện tại của Tập đoàn Diệp Linh, tôi rất khó có thể tưởng tượng anh lấy đâu ra tự tin mà nói ra con số tám mươi tỷ đô.”

Diệp Huyền Tân: “Tám tỷ đô?”

Daisy lại lắc đầu: “Không, không, không, tám mươi triệu đô!”

Tám mươi triệu!

Diệp Huyền Tần lộ ra vẻ mặt tức giận: “Khi Tập đoàn Diệp Linh của tôi ở thời kỳ đỉnh cao, giá trị thị trường ít nhất là hơn gần 200 tỷ đô. Bây giờ cô muốn thu mua Tập đoàn Diệp Linh với giá tám mươi triệu, có phải quá không có thành ý hay không?”

Daisy: “Anh Diệp, anh cũng tự nói Tập đoàn Diệp Linh trong thời kỳ đỉnh cao chỉ có hai trăm tỷ đô. Bây giờ Tập đoàn Diệp Linh chỉ còn dư lại một cái vỏ rỗng, làm sao có thể so sánh với thời kỳ đỉnh cao?

Nói thật, hiện tại tôi cho anh tám mươi triệu, coi như là hời rồi đấy”

Diệp Huyền Tân: “Tám mươi triệu, nghĩ cũng đừng nghĩ!”

Được rồi!

Daisy bất đắc dĩ nhún vai: “Nếu bây giờ không bán đi, Tập đoàn Diệp Linh sớm muộn gì cũng thanh lý phá sản. Đến lúc đó, các người muốn lấy một xu cũng không được!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play