*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Người phụ nữ sững sờ, có đánh chết bà ta cũng không ngờ người đàn ông này sẽ đưa ra những lời nhận xét tàn bạo như vậy.
Quả thực ông ta còn không bằng một con vật!
Bao Nghĩa Đình không thể chịu đựng được nữa, lao vào định tát đại vu Miêu Nhất Chỉ một bạt tai, nhưng đã bị Độc Lang ngăn lại.
Bao Nghĩa Đình nào dám làm trái ý tứ của Độc Lang, chỉ có thể bấm bụng nén giận.
Nhưng trên thực tế, sao Độc Lang không muốn giết chết đại vu Miêu Nhất Chi này chứ. Không vì điều gì khác, chỉ vì những lời nhận xét súc vật của ông ta.
Tuy nhiên, bây giờ đại vu Miêu Nhất Chỉ và Trình Hạ Vũ có cùng một gốc, nếu đại vu Miêu Nhất Chỉ bị giết thì Trình Hạ Vũ cũng sẽ chết.
Người phụ nữ kéo hai đứa trẻ lên, tức giận nói: “Miêu Nhất Chi, ông nghe rõ cho tôi. Từ nay về sau, Nghê Hồng Hoa tôi, hai đứa con sẽ hoàn toàn xóa sạch mọi liên hệ với ông. Từ nay về sau, sống chết của chúng tôi cũng liên quan gì đến ông. Tôi hy vọng sau này sẽ không phải gặp lại ông!”
“Các con, chúng ta đi thôi: Hai đứa trẻ nào biết lý lẽ to tát gì, chỉ khóc lóc kêu gào muốn đi tìm bố.
Người phụ nữ nghiến răng, cố hết sức mới miễn cưỡng kéo được hai đứa trẻ về phía trước một cách khó khăn.
Diệp Huyền Tân nhìn về phía đại vu Miêu Nhất Chỉ: “Được, đúng là khổ nhục kế vừa rồi rất hay. Ông thật sự cho rằng tôi sẽ không làm gì bọn họ?”
Ông ta quả thực không xứng làm người.
Diệp Huyền Tân nhìn bóng dáng người phụ nữ và những đứa bé rời đi, cảm thấy khó có thể tàn nhẫn làm tổn thương bọn họ.
Anh đưa mắt nhìn Độc Lang, trưng cầu ý kiến của Độc Lang.
Độc Lang thở dài, khế lắc đầu.
Diệp Huyền Tân không còn cách nào khác, vì vậy anh chỉ có thể lựa chọn phương án tiếp theo.
Anh hít sâu một hơi: “Được, rất tốt, Miêu Nhất Chi, tôi cho ông được.
sống”
“Chắc hản ông nên lấy làm tự hào về điều này, bởi vì ông là người đầu tiên sống sót dưới tay tôi!”
Đại vu Miêu Nhất Chi cười đắc thắng: “Vâng, đội ơn Thần Soái.”
Diệp Huyền Tân: “Cút đi, đừng để tôi gặp lại ông!”
Miêu Nhất Chi mỉm cười: “Cảm ơn Thần Soái không giết Nói xong, ông ta quay đầu bỏ chạy, sợ Thần Soái sẽ đổi ý.
Mấy người Bao Nghĩa Đình không biết tình hình rõ ràng, nhìn thấy Diệp Huyền Tân để mặc cho Miêu Nhất Chi chạy đi, trong lúc nhất thời bọn họ đều nổi giận.
“Thần Soái, người này đại nghịch bất đạo, nghiệp chướng nặng nề, ông chủ cứ để ông ta đi thế này ư?”
“Theo tôi thấy, người này phải bị tru di cửu tộc…”
Sát Lang quát lớn: “Câm miệng, suy nghĩ sâu xa của Thần Soái sao.
có thể là thứ mà những người buôn bán nhỏ như các người có thể phỏng đoán được!”
Bao Nghĩa Đình đành phải câm miệng, nhưng trên mặt tràn đầy vẻ không cam lòng.
Diệp Huyền Tân ra lệnh: “Sát Lang nghe lệnh!”
Sát Lang nửa quỳ trên mặt đất: “Thuộc hạ nghe lệnh!”
Diệp Huyền Tân: “Đuổi theo Miêu Nhất Chi, bí mật theo dõi. Nếu mất dấu, mang đầu người tới gặp!”
Sát Lang: “Thần Soái yên tâm. Chỉ cần Bao Nghĩa Đình vẫn còn trên trái đất, tôi cam đoan sẽ xác định tung tích của ông ta suốt hai mươi tư giờ một ngày!”
Dứt lời, Sát Lang biến thành một cái bóng, đuổi theo hướng mà Miêu Nhất Chi đã trốn thoát.
Diệp Huyền Tân lại dùng ánh mắt thâm thúy nhìn về phía người đó.
Đến tột cùng đây là người như thế nào mà lại khiến cho Thiên Ma ‘Vương coi trọng đến như vậy.
Diệp Huyền Tân dùng niệm lực để liên lạc với Long Thần Vận Quốc.
“Thần Long, bây giờ tình huống bên ông thế nào rồi?”
Long Thần Vận Quốc rất kích động: “Rất mạnh, thật sự rất mạnh!
Thần khí tập trung ở đây càng ngày càng mạnh!
Hiện tại thực lực của tôi đã được củng cố thêm một phần mười!
Theo thời gian, thực lực của tôi lên một cấp độ cao hơn cũng không thành vấn đề!”