*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tổ trùng Bạch Miêu thở dốc nói: “Tôi có thể cảm nhận được rằng các thánh nữ của Bạch Miễu là Tuyết Mai và Kiều Diễm đang gặp nguy hiểm rất lớn, tốt hơn hết là ngay bây giờ anh nên đi cứu họ đi." "Hå?"

Trái tim Diệp Huyền Tần đập thình thịch: “Sao lại vậy chứ? Không phải hai người bọn họ đang ở tại Bạch Miêu sao? Đang yên đang lành sao lại xảy ra chuyện được chứ?”

Tổ trùng Bạch Miêu nói: “Họ đã rời khỏi Bạch

Miêu từ lâu rồi. “Cái gì?”

Diệp Huyền Tần sửng sốt: "Đang yên đang lành sao bọn họ lại rời khỏi Bạch Miêu làm gì chứ? Chẳng phải hai người họ cả đời này chưa từng rời khỏi Bạch Miêu sao?” “Còn nữa, bọn họ rời đi vào lúc nào? Cuối cùng đã gặp phải nguy hiểm gì?”

Tổ trùng Bạch Miêu đáp: “Tại sao họ lại rời khỏi

Bạch Miêu, chẳng lẽ trong lòng anh không biết sao?” Diệp Huyền Tần cười một cách lạnh lùng, rồi sau đó anh lại dùng sức mạnh tinh thần đánh ra một đường. “Tôi sai rồi, tôi sai rồi.” Tổ trùng Bạch Miêu hét lên một cách thê thảm.

Diệp Huyền Tần: “Nói mau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tổ trùng Bạch Miêu nói: “Ai da, nói thật cho anh biết. Ngay sau khi anh vừa rời khỏi Bạch Miêu thì Tuyết Mai liền dẫn Kiều Diễm rời khỏi đó luôn. Khoảng cách chênh lệch múi giờ giữa hai người khi rời khỏi Bạch Miêu chưa đầy nửa giờ. Tôi nói như vậy, anh có thể hiểu tại sao họ lại rời đi rồi chứ?”

Diệp Huyền Tần im lặng.

Nếu anh đoán không sai thì Tuyết Mai và Kiều Diễm muốn đi tìm anh. “Ai da, xin hỏi thế gian tình là gì mà cứ luôn khiến cho người ta chấp nhận lao đầu vào chỗ chết như vậy chứ.

Diệp Huyền Tần: "Bọn họ đã gặp phải nguy hiểm gì vậy?”

Tổ trùng Bạch Miêu lắc đầu: “Chuyện này thì tôi không biết, nhưng thánh nữ và tôi là quan hệ chủ tớ và chúng tôi có mối liên hệ tâm linh tương thông với nhau. Tôi có thể cảm nhận được rằng hiện tại hai người họ đang bị đe dọa bởi một mối nguy hiểm rất lớn. Diệp Huyền Tần: “Mau nói cho tôi biết vị trí của họ, tôi sẽ đi cứu họ ngay. Cập nhật nhanh nhất tr*ên ТгцyenАРР.cом

Tổ trùng Bạch Miêu: “Thôn Đông Ngụy, hai người họ đã ở lại thôn Đông Ngụy được vài ngày rồi.”

Thôn Đông Ngụy sao?

Đột nhiên trong lòng Diệp Huyền Tần xuất hiện một dự cảm chẳng lành.

Thôn Đông Ngụy là một nơi cực kỳ nhạy cảm.

Bọn họ đi đến thôn Đông Ngụy, e rằng lành ít dữ nhiều.

Sắc mặt của Diệp Huyền Tần ảm đạm, anh ra lệnh: “Độc Lang, Sát Lang. Đi thôi. Chúng ta đến thôn Đông Ngụy

Độc Lang và Sát Lang ngạc nhiên nhìn Diệp Huyền Tần: “Anh à, tại sao lại đến thôn Đông Ngụy, không phải chúng ta đi gặp chị dâu sao?”

Diệp Huyền Tần hít một hơi thật sâu và nói: “Thánh nữ của Bạch Miêu Tuyết Mai và Kiều Diễm đã đến thôn Đông Ngụy và đang gặp nguy hiểm.

Khuôn mặt của Độc Lang và Sát Lang liền chùng xuống: "Chết tiệt, bọn họ rời khỏi Bạch Miêu làm gì vậy chứ? Chỉ gây thêm phiền phức cho chúng ta mà thôi. “Đi nào.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play