**********

Bà ta xoay người muốn bỏ chạy. Nhưng Diệp Huyền Tần đã có chuẩn bị từ trước, đạp một cước khiến bà ta ngã xuống đất.

Một cái răng của Lộ Tây rụng xuống.

Bà ta nhanh chóng nói: “Xin lỗi, xin lỗi, không thể nghi ngờ gì nữa, vừa rồi tôi đã xúc phạm đến cậu, tôi xin lỗi cậu!”

Lúc này thì lửa giận trên khuôn mặt Diệp Huyền Tần mới từ từ giảm đi.

Tống Thanh Nhàn đã ngây ngốc nhìn từ lâu.

Ngoài tầm kiểm soát, tình hình hiện tại hoàn toàn mất kiểm soát.

Có đánh chết thì cô ta cũng không nghĩ tới, Diệp Huyền Tần sẽ ra tay, hơn nữa còn ra tay độc ác như vậy!

Điều này chắc chắn sẽ gây ra tranh chấp quốc tế, Diệp Huyền Tần sẽ gặp rắc rối lớn.

Không những thế sẽ còn liên lụy đến Tập đoàn Đạo Vương.

Tống Thanh Nhàn kéo tay Diệp Huyền Tần sau đó nói: “Anh Diệp, chúng ta phải đi thôi, nếu không đi thì sẽ không kịp nữa.”

Thế nhưng Diệp Huyền Tần lắc đầu: “Không cần lo lắng, bọn họ không có cách làm gì được tôi.”

Tống Thanh Nhàn gấp gáp đến nỗi đỏ bừng mặt mũi: “Anh Diệp, bọn họ không có cách làm gì được anh, thế nhưng anh làm như vậy sẽ dễ dàng gây ra tranh chấp quốc tế.”

Diệp Huyền Tần: “Chỉ bằng bà ta thôi sao? Bà ta còn không có tư cách gây ra tranh chấp quốc tế. Còn nữa, là do bà ta sỉ nhục tôi trước, tôi còn chưa giết cả gia tộc bà ta là còn may mắn cho bà ta, bà ta còn muốn như thế nào nữa?”

Lộ Tây lợi dụng thời điểm Diệp Huyền Tần nói chuyện với Tống Thanh Nhàn, bò ra ngoài xa.

Sau khi cảm thấy an toàn, Lộ Tây mới dứt khoát đứng lên.

Người thanh niên trẻ tuổi và người đàn ông cơ bắp nhanh chóng chạy đến bên cạnh Lộ Tây, đau lòng nói: “Honey, ôi, người ta rất đau lòng cho em đó nha.

“Honey, em... em yên tâm, anh nhất định sẽ trả thù cho em!”

Ngoài miệng hai người nói như vậy nhưng trên thực tế lại không có bất cứ hành động nào.

Đúng là trò cười, bọn họ tự biết bản thân mình không phải đối thủ của Diệp Huyền Tần, làm sao có thể vì một mụ đàn bà lớn tuổi mà liều mạng cơ chứ.

Lộ Tây nghiến răng nghiến lợi: “Trương Nặc Thuỷ, đây chính là cách ông chiêu đãi khách sao? Nếu hôm nay ông không ra mặt giúp tôi hả giận, vậy cũng đừng trách tôi nuốt lời với ông”

Trong lòng Trương Nặc Thuỷ thầm nghĩ không xong rồi.

Quả nhiên Diệp Huyền Tần liên lụy đến mình.

Trương Nặc Thuỷ vội vàng bật dậy nói: “Bà Lộ Tây, bà cứ yên tâm đi, hôm nay tôi sẽ giúp bà ra mặt, dạy dỗ thật tốt thằng cháu trai này, nếu không tôi không phải họ Trương!”

Ánh mắt ác độc của ông ta rơi trên người Diệp Huyền Tần: “Tên họ Diệp kia, đây chính là do mày ép tao. Vốn dĩ đã định để cho mày một con đường sống, nhưng nếu mày muốn tìm đường chết như vậy thì tao sẽ thành toàn cho mày”

Diệp Huyền Tần vỗ vỗ bụi đất trong lòng bàn tay sau đó lại ngồi vào chỗ của mình: “Tôi cũng muốn xem thử một chút, đường đường là một ông chủ tập đoàn quốc tế, xem thử năng lực lớn tới đâu.”

Trương Nặc Thuỷ lấy điện thoại di động ra, gọi đến một điện thoại: “Bắt đầu hành động."

“Đúng, hiện tại, ngay lập tức không được chậm trễ dù chỉ một chút.”

Sau khi cúp điện thoại, Trương Nặc Thuỷ bước đến chỗ Lộ Tây và nói: “Bà Lộ Tây thân mến, mời bà ngồi xuống, tôi sẽ cho bà xem một màn kịch hay."

Lộ Tây ngồi xuống: “Hừ, nếu ông không để cho tôi được hả cơn tức giận này, thì cũng không cần phải bàn đến sự hợp tác giữa chúng ta nữa.”

Trương Nặc Thuỷ: “Bà cứ yên tâm đi, hôm nay không nghiền xương cốt tên kia thành tro bụi, tôi thật có lỗi với sự tin tưởng của bà Lộ Tây đây.”

Rất nhanh sau đó, một đám người từ dưới tầng lao lên. Không ngờ tới được người dẫn đầu lại là đội trưởng của đội bảo vệ.

Những người khác cũng là người của công ty bảo vệ, chỉ là số lượng người hôm nay nhiều hơn hôm qua mấy chục người mà thôi.

Bọn họ vừa lao tới ngay lập tức bao vây Diệp Huyền Tần.

Diệp Huyền Tần chế giễu: “Trương Nặc Thuỷ, đừng nói cho tôi rằng đây là do ông sắp xếp, quả thật là khiến người ta coi thường rồi.”

“Một đám người yếu kém, chỉ biết thua cuộc, hôm qua không phải đối thủ của tôi, hôm nay có thể đánh thắng tôi sao?”

Trương Nặc Thuỷ: “Tên họ Diệp kia, mày hãy mở to mắt ra mà nhìn đi, tiếp sau đấy mới là do tao sắp xếp.”

“Mấy vị hảo hán, có thể đi ra.”

Mười tên bảo vệ bước ra từ trong đội ngũ, cởi ra áo khoác bảo vệ ở trên người.

Trang phục họ mặc ở bên trong, bất ngờ chính là trang phục của võ sĩ tiêu chuẩn.

Họ là những võ sĩ!

Trương Nặc Thuỷ cười dữ tợn: “Diệp Huyền Tần, tao biết mày rất giỏi đánh nhau, mười mấy bảo vệ cũng không phải đối thủ của mày. Tuy nhiên, nếu như là võ sĩ hoặc là mười võ sĩ thì như thế nào, mày có thể chắc chắn đánh bại họ sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play