*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Huyền Tần nói: “Ông thật sự không tin à? Tôi hỏi ông, cấp dưới của ông chửi ông là đồ vô lại, còn nói ông chính là hung thủ phóng hỏa đốt tập đoàn Đạo Vương, liệu có phải là nên đánh hay không đây?”

Trương Nặc Thuỷ: “Ăn nói lung tung, nói hưu nói vượn, tôi chưa từng bạc đãi cấp dưới của tôi, bọn họ làm sao có thể mắng tôi, vu khống cho tôi được cơ chứ.”

“Muốn châm ngòi ly gián thì cũng cần phải có chứng cứ mới được.”

Diệp Huyền Tần nói: “Ông muốn chứng cứ đúng không, tôi cho ông xem chứng cứ!”

Anh giơ cao điện thoại di động lên, phát đoạn video mà đội trưởng bảo vệ đang mắng ông ta lên cho ông ta nhìn xem.

Trong video, đội trưởng đội bảo vệ đang mắng Trương Nặc Thuỷ, nói ông ta là đồ vô lại, là ông ta đã phóng hỏa đốt tập đoàn Đạo Vương.

Ông ta xem xong, tức giận thiếu chút nữa quăng luôn điện thoại.

Đội trưởng bảo vệ này, đúng là thành sự thì ít mà bại sự thì nhiều.

Mặc dù ông ta có thể đoán ra là anh bắt buộc tên bảo vệ làm như vậy.

Nhưng mà chuyện tên bảo vệ kia mắng ông ta là sự thật, ông ta làm sao có khả năng không tức giận được chứ.

Diệp Huyền Tần nói: "Chúng tôi giúp ngài trút giận, nhưng ngài lại chỉ trích chúng tôi, tôi thấy người không phúc hậu ở đây chính là ngài đấy.”

“Tôi..." Trương Nặc Thuỷ nhất thời á khẩu không trả lời được.

Anh cũng lười nhiều lời với ông ta, trực tiếp ngồi ở đối diện ông ta: “Nói đi, ông tìm chúng tôi đến rốt cuộc là có mục đích gì?”

Trương Nặc Thuỷ điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, nói: “Được, vậy thì chúng ta người sáng mắt không nói tiếng lóng.”

“Lần này tôi đến chính là muốn khuyên các người một câu. Dự án Michelle của tập đoàn Michelle, các người tốt nhất không nên đụng vào, thậm chí ngay cả nghĩ cũng đừng nghĩ tới.”

“Vì sao?”

Tống Thanh Nhàn hỏi ngược lại. Trương Nặc Thuỷ: “Hỏi rất hay. Tôi nói cho các người biết, các người không đủ tư cách để thăm dò dự án Michelle. Một khi đụng vào, sẽ phải tan xương nát thịt”

Tống Thanh Nhàn: “Sao tôi lại có thể không tin được chứ?”

Trương Nặc Thuỷ: “Tin hay không tùy cô, cứ đợi đến lúc cô tan xương nát thịt rồi sẽ biết hối hận mà thôi.”

Diệp Huyền Tần cười khẽ: “Tôi cũng cho ông Trương đây một ít lời khuyên, chơi với lửa rồi cũng sẽ có ngày chết cháy. Bây giờ ông đang đùa với lửa, sớm muộn gì cũng sẽ người cháy chết cũng là ông đấy.

Từ "Lửa” ở trong lời nói của anh, tất nhiên là chỉ phòng tuyến Côn Luân.

Trương Nặc Thuỷ hoàn toàn không để ý tới lời nói của anh, có điều lại nói với Tống Thanh Nhàn: “Tống Thanh Nhàn, bây giờ tôi có thể cho cô một cơ hội tìm kiếm nương tựa ở tôi. Nếu không, cô cũng không có kết cục tốt đẹp gì đâu.”

Tống Thanh Nhàn tức giận nói: “Thật xin lỗi, bây giờ tôi ở tập đoàn Đạo Vương rất tốt, tạm thời không có dự định đổi sang nơi khác làm việc.”

Trương Nặc Thuỷ: “Tập đoàn Đạo Vương sao? Tôi cam đoan với cô, không bao lâu nữa, bốn chữ tập đoàn Đạo Vương này sẽ vĩnh viễn biến mất trên thế giới!” Tống Thanh Nhàn có chút kinh ngạc: "Chẳng lẽ ông còn có thể là thầy tướng số hay sao?”

Tống Thanh Nhàn: “Tôi không phải là thầy tướng số, nhưng tôi đã lên kế hoạch sẵn sàng rồi, thôn tính Tập đoàn Đạo Vương cũng nằm bên trong kế hoạch”

Tống Thanh Nhàn vui vẻ nói: “Nói về khối lượng kinh tế của tập đoàn Đạo Vương, một chút cũng không hề nhỏ hơn so với tập đoàn Hoàn Kỳ. Cho dù tập đoàn Đạo Vương không phản kích mà để mặc cho anh chiếm đoạt, đoán chừng tập đoàn Hoàn Kỳ của anh cũng không có khẩu vị lớn như vậy nuốt hết được đâu nhỉ?"

Trương Nặc Thuỷ: “Ha ha, đó là bởi vì cô đã quá coi thường tập đoàn Hoàn Kỳ của tôi rồi. Năng lực tập đoàn Hoàn Kỳ của tôi không chỉ đơn thuần như vẻ bề ngoài vậy đâu.”

Diệp Huyền Tần đoán năng lực trong lời nói của Trương Nặc Thuỷ hẳn là chỉ phòng tuyến Côn Luân.

Điều này làm cho suy nghĩ của anh càng thêm kiên định, rằng tập đoàn Hoàn Kỳ và phòng tuyến Côn Luân có quan hệ với nhau.

Anh đã biết rõ còn cố ý hỏi: “Ồ, ông Trương nói năng lực của tập đoàn Hoàn Kỳ không hề đơn thuần như mặt ngoài, nói vậy chẳng lẽ sau lưng còn có thể lực mạnh hơn nữa ư?”

“Hay là ông Trương cứ nói ra, để cho tôi mở mang tầm mắt có được không?”

Trương Nặc Thuỷ muốn nói lại thôi.

Thực ra, ông ta cũng rất muốn nói ra thế lực sau lưng, khoe khoang một hồi, khiến cho đối thủ giật mình sợ hãi.

Nhưng ngặt cái nhân vật lớn ở sau lưng không cho ông ta nói, ông ta cũng không dám cãi lại mệnh lệnh.

Bản thân ông ta trước mặt vị nhân vật lớn kia cũng chỉ giống như một con kiến.

Trương Nặc Thuỷ lãnh đạm nói: “Hừ, năng lực của đối phương thì anh thậm chí còn chưa có tư cách được



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play