*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

**********

Kiều Diễm vội vàng trịnh trọng nói: “Bạch Miêu, Miêu Kiều Diễm, thề chết vì lão tổ mà phục vụ”

Diệp Huyền Tần: “Bây giờ cô hãy đưa tin tức tổ trùng đã chết, càng sớm càng tốt truyền đạt cho Hắc Miêu.”

Kiều Diễm kinh hãi nói: “Lão tổ, anh có chắc là muốn làm như vậy không? Một khi Hắc Miêu biết tổ trùng của Bạch Miêu đã chết, bọn họ nhất định sẽ phát động công kích quy mô lớn.”

Diệp Huyền Tần: “Hãy nghe tôi, tất cả mọi thứ tôi có sự sắp xếp kĩ càng.”

"Được rồi.”

Kiều Diễm gật đầu như nghiền tỏi. Cô ta rời đi với một cú sốc lớn.

Diệp Huyền Tần nhìn về phía tổ trùng: “Tiếp theo, anh vẫn còn phải tiếp tục giả chết.”

Tổ trùng: “Dựa vào cái gì?”

Diệp Huyền Tần: “Chỉ bằng nằm đấm to lớn của tôi.”

Tổ trùng rụt đầu lại: “Coi như anh tàn nhẫn!”

Giải thích xong cho tổ trùng, Diệp Huyền Tần cũng rời đi, đi tới phòng tộc trưởng.

Tộc trưởng nhìn thấy Diệp Huyền Tần, lập tức báo cáo tình hình: “Lão tổ, người tôi sắp xếp vẫn chưa tìm ra kẻ phản bội. Yên tâm, một ngày không thể tìm thấy, tôi để cho họ giữ một ngày, tháng một không thể tìm thấy, tôi để cho họ giữ trong một tháng.”

Diệp Huyền Tần nói: “Không cần, để cho mọi người của ông rút lui đi.”

“Ồ, phải không?”

Tộc trưởng sửng sốt một chút: “Tại sao mọi người phải rút lui?”

Diệp Huyền Tần: “Kẻ phản bội tôi đã tìm thấy."

“Cái gì, cái gì?”

Tộc trưởng vui mừng như điên: “Xin hỏi tổ tiên, rốt cuộc ai là kẻ phản bội? Tôi nhất định phải dùng quy củ của tộc trừng phạt nghiêm khắc anh ta.”

Diệp Huyền Tần nói: “Miêu Kiều Diễm!”

Cái gì, cái gì?

Tộc trưởng kinh hãi, trình độ khiếp sợ không thua kém Kiều Diễm vừa mới biết Diệp Huyền Tần là lão tổ.

“Kiều Diễm... Làm thế nào nó có thể... Thân thể này... Này, thật đáng thất vọng. Lúc trước tôi hoài nghi bất kỳ một người nào của Bạch Miêu, ngoại trừ Tuyết Mai và Kiều Diễm, cũng không nghĩ tới... Là Bạch Miêu nuôi lớn cô ta, lại không nghĩ tới chúng ta lại nuôi sói mắt trắng! Miêu Kiều Diễm, thật sự đáng hận!”

Diệp Huyền Tần nói: “Miêu Chấn Phong, kỳ thật Kiều Diễm cũng là bất đắc ý mà làm như vậy, không cần trách cô ta. Muốn trách chỉ có thể trách người gây bất lợi cho cổ trùng kia”

Diệp Huyền Tần nói chuyện của Kiều Diễm cùng chàng trai Hắc Miêu cho Miêu Chấn Phong nghe.

Miêu Chấn Phong nghe xong, nhất thời giận dữ: "Hừ, tôi biết, tôi biết là Hắc Miêu âm thầm quấy rối. Không nghĩ tới bọn họ lại đê tiện đến mức như vậy, dám tùy ý đùa giỡn tình cảm của cô gái Bạch Miêu chúng tôi, để đạt được mục đích. Tôi là tộc trưởng Bạch Miêu và Hắc Miêu, không phải là người tốt: Kiều Diễm là đứa nhỏ ngốc nghếch, quá trọng tình trọng nghĩa, bị người lừa gạt cũng là hợp lý.

Biết Kiều Diễm cũng là nạn nhân, sau khi biết là người vô tội, tâm tình Miêu Chấn Phong cũng giảm bớt rất nhiều.

Phải biết rằng ông ta vẫn coi Kiều Diễm là con gái ruột thịt, ông ta làm sao có thể chịu đựng được sự phản bội của con gái đây.

Cũng may con gái chỉ bị người ta lợi dụng, cũng không phải thực sự muốn phản bội.

Diệp Huyền Tần: “Bây giờ anh lập tức rút người bảo vệ Bạch Miêu ra khỏi lối vào, tôi sắp xếp Kiều Diễm sẽ tính kế, không ảnh hưởng đến hành động của cô ta.”

“Tôi hiểu điều đó!”

Tộc trưởng liên lạc với cấp dưới của ông ta, để cho bọn họ từ Bạch Miêu rút lui.

Kiều Diễm một đường lặng yên không một tiếng động đi tới cửa ra vào Bạch Miêu.

Sau khi nhận ra không có ai xung quanh, cô ta lấy ra sáo tre và nhẹ nhàng thổi.

Đây là cách duy nhất cô ta liên lạc với anh trai Hắc Miêu, Hai người bọn họ thường xuyên ở đây vào ban đêm.

Không bao lâu sau, anh trai Hắc Miêu đã đến.

Làn da của anh ta đen tôi, nhưng anh đẹp trai và mỉm cười như ánh nắng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play