*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Tống Thanh Nhàn nói: "Mẹ, mẹ nghe thấy đúng rồi đấy, thật sự là 4550 tỷ."
Lý Mỹ Quyên bật khóc: "Đừng nói là 3500 tỷ... Dù chỉ là 350 triệu, cũng đủ để dân thường chúng ta phấn đấu cả đời."
"Thanh Nhàn, nói cho mẹ biết, con lấy từ đầu ra vậy?"
Tống Thanh Nhàn nói: "Đây còn phải nói, tất nhiên đó là tiền đặt cược thắng!"
"Ngày hôm đó Diệp Huyền Tần đã mượn con 175 nghìn, hẳn là đã thay con đặt cược vào anh ấy. Anh ấy đã thắng, chúng con đã kiếm được hơn một 3500 tỷ."
Lý Mỹ Quyên khóe miệng co giật vài cái, muốn tát chính mình vài cái.
Diệp Huyền Tần đã kiếm được hơn 3500 tỷ cho gia đình mình trong nháy mắt, anh ta không nói bất cứ điều gì về khoản này.
Mặt khác, Trịnh Khải Hoàn là tổ trưởng, chỉ khoe ra đủ thứ, đuôi vểnh lên tận trời, ngay cả lời nói với bọn bọ cũng tỏ ra khinh thường họ.
Ngược lại, gia đình của Trịnh Khải Hoàn là một tên tôm tép nhãi nhép!
Lý Mỹ Quyên đơn phương tin rằng Diệp Huyền Tần chắc chắn hơn hẳn mẹ con Trịnh Khải Hoàn, vì vậy bà ta lập tức đưa ra lệnh đuổi khách một cách thẳng thắn.
“Cô béo, Khải Hoàn, gần đây tôi bị suy nhược thần kinh nên cần ngủ trưa, nên sẽ không trò chuyện lâu được cùng với mọi người."
"Hôm nào tôi sẽ để thằng nhóc họ Diệp bày một bàn cơm và mời mọi người cùng những người hàng xóm của chúng ta dùng một bữa. Đó cũng coi như là một sự trừng phạt dành cho cậu ta."
"Thật là... cậu ta đã kiếm được hơn 3500 tỷ cho gia đình tôi, vậy mà còn không thèm nói một câu..." Khoe khoang, khoe khoang một cách trần trụi.
Có lệnh đuổi khách, gương mặt của bà hàng xóm và Trịnh Khải Hoàn cực kì khó coi.
Tuy nhiên, Trịnh Khải Hoàn không cam lòng.
Nghĩ đến nữ thần trong lòng anh ta có khả năng nương thân dưới người thằng khác, trái tim anh ta cảm giác như bị dao cắt.
Anh ta vẫn đau khổ cố gắng lần cuối.
"Thanh Nhàn, em phải suy nghĩ kỹ về cuộc sống hôn nhân sau này. Bây giờ trong xã hội này, tiền không phải là tất cả..."
Hàn Tây Thi đột nhiên cười nhạo một tiếng: "Nhưng là ai vừa nói ở xã hội này không có tiền đi lại không được? Cái này không phải mâu thuẫn sao?" “Tôi.”
Trịnh Khải Hoàn xấu hổ không thể nói một lời nào nữa.
Nhưng cuối cùng anh ta vẫn mặt dày nửa lời đe dọa: "Thanh Nhàn, cô đã đắc tội tổng giám đốc Hoa Văn Thịnh của công ty chúng tôi. Hoa Văn Thịnh là người để bụng, nhất định sẽ trả thù cô."
"Cho dù có tiền, nhưng không có quyền, anh ta sẽ không buông tha cho cô."
"Nếu như cô chọn tôi, tôi nhất định có thể thuyết phục tổng giám đốc tha cho cô lần này..."
“Đây là cơ hội duy nhất của cô, tôi hi vọng cô không lãng phí..."
Tống Thanh Nhàn hỏi ngược lại: "Đúng rồi, Trịnh Khải Hoàn, bây giờ đã đến giờ làm việc rồi, sao không đi làm mà lại đến nhà tôi."
Trịnh Khải Hoàn tự đắc đứng lên: "Bây giờ tôi đã là tổ trưởng. Tôi chỉ giao việc cho người khác. Tôi đến công ty hay không không quan trọng."
Vậy sao?
Tống Thanh Nhàn chế nhạo nói: "Cho nên, anh có đến công ty hay không cũng không quan trọng."
Trịnh Khải Hoàn: "Đó là đương nhiên."
Tống Thanh Nhàn và Hàn Tây Thi nhìn nhau, như thể họ đang thảo luận điều gì đó.
Sau đó, hai người phụ nữ đồng thời gật đầu.
Loại người như vậy tiếp tục ở lại trong tập đoàn Đạo Vương, sẽ có cái hại trăm bề mà chẳng được lợi gì.
Tống Thanh Nhàn hỏi: "Trịnh Khải Hoàn, anh có số điện thoại của Phòng nhân sự của Tập đoàn Đạo Vương không?"
Trịnh Khải Hoàn nói: "Tất nhiên. Lão Trịnh là người phụ trách bộ phận nhân sự, là bạn của tôi."
Tống Thanh Nhàn nói: "Cảm ơn anh