**********

Tổng Văn Đức thở dài một hơi sâu: “Thần y cũng tới rồi nhưng mà lại bị Diệp Huyền Tần dọa cho chạy mất rồi.” Cái gì!

Lý Mỹ Quyên sợ hãi kêu lên một tiếng: “Tên họ Diệp đó cũng tới? Anh ta tới đây làm cái gì?” Tống Văn Đức nói: “Cái này mà chị cũng không biết sao? Không phải do tên họ Diệp đó muốn ở bên Thanh Nhàn, nhưng lại ngại có bé Phương Như ở giữa cản trở nên không muốn để thần y chữa trị cho con bé chứ còn gì nữa. Tối hôm qua, sau khi anh ta đến, đầu tiên là đập chị bất tỉnh, sau đó chạy vào phòng đánh em và cậu Phương một trận. Chị nhìn này, đến mức cánh tay của em cũng bị gãy luôn rồi.”

Lý Mỹ Quyên nhìn sang, quả thật thấy cánh tay trái của Tống Văn Đức quấn đầy vải xô.

Vì vậy bà ta càng tin vào những lời mà Tống Văn Đức nói, bà ta hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Khốn nạn, đồ hỗn trưởng! Tên họ Diệp, đừng để tôi gặp được cậu, nếu không cho dù tôi có liều cái mạng già này, cũng không để cho cậu sống yên ổn!”

Bây giờ Lý Mỹ Quyền cảm thấy vô cùng hận Diệp Huyền Tần.

Còn trong lòng Tống Văn Đức thì vô cùng sung sướng.

Tối hôm qua ông ta biết Diệp Huyền Tần đã đánh và đập tan kế hoạch của cậu Phương, vì để lấp liếm nên ông ta đem hết mọi tội lỗi đổ lên đầu Diệp Huyền Tần.

Để lấy được sự tin tưởng của Lý Mỹ Quyên, Tống Văn Đức còn cố ý quấn đầy vải xô lên cánh tay trái, giả bộ như bị thương.

Nhìn thấy biểu hiện của Lý Mỹ Quyên, ông ta đã biết rằng âm mưu của mình đã thành công.

Trong lúc Lý Mỹ Quyên đang chửi bởi Diệp Huyền Tần thì tiếng điện thoại di động của bà ta vang lên. Bà ta vội vàng lấy điện thoại di động ra, phát hiện là Tống Thanh Nhàn gọi tới.

Vừa nhấn nghe máy, Lý Mỹ Quyên đã dồn dập hỏi: “Thanh Nhàn, bây giờ con đang ở đâu? Con có sao không?”

Lý Mỹ Quyên lo lắng, sợ rằng Diệp Huyền Tần đã bắt Tống Thanh Nhàn đi, làm hại cô ta.

Tống Thanh Nhàn nói: “Mẹ, con không sao, bây giờ con đang ơ chỗ của Tây Thi

May quá!

Lý Mỹ Quyên thở phào nhẹ nhõm: “Con và bé Phương Như không sao là tốt rồi. Hừ, lần này con đã nhìn thấy bộ mặt thật của tên họ Diệp kia chưa?”

Tống Thanh Nhàn nghe vậy có chút ngây ngốc.

Cô ta không hiểu ý câu mà mẹ mình vừa nói. Rõ ràng tối hôm qua Diệp Huyền Tần đã giúp cô ta một việc lớn mà, sao lại nói là “thấy rõ bộ mặt thật”?

Tống Thanh Nhàn cũng không so đo nhiều, trực tiếp đi vào chủ đề chính: “Mẹ, báo cho mẹ một tin tốt, chân của bé Phương Như sắp được chữa khỏi rồi. Vừa rồi con và

Tây Thi nói chuyện, đúng lúc cô ấy lại đang là đối tác của tập đoàn Diệp Linh. Cô ấy đã hứa giúp chúng ta hẹn thần y bên tập đoàn Diệp Linh để chữa trị cho chân của bé Phương Như đó.”

Thật sao?

Lý Mỹ Quyên mừng rỡ như điên: “Lần này Tây Thi đã giúp chúng ta một việc lớn, nếu như chân của bé Phương Như có thể trị khỏi thật thì con bé đúng là đại ân nhân của chúng ta. À đúng rồi, Thanh Nhàn, khi nào các con đi gặp thần y nhớ gọi mẹ cùng đi nhé.”

Tống Thanh Nhàn nói: “Bây giờ bọn con đang chuẩn bị xuất phát, mẹ đang ở đâu, tụi con qua đón?”

Lý Mỹ Quyên vội vàng quay sang phía Tống Văn Đức, nói: “Chú hai, mau dừng xe, cho tôi xuống. Chân của bé Phương Như sắp được chữa rồi, giờ tôi phải đi gặp thần y”

Hå?

Lông mày của Tống Văn Đức nhíu chặt lại. Không ngờ chúng nó lại có thể liên hệ được với thần y của tập đoàn Diệp Linh.

Xem ra mình đã đánh giá thấp năng lực của chúng nó rôi.

Lý Mỹ Quyên không ngừng thúc giục Tống Văn Đức khiến cho ông ta không tình nguyện, chỉ có thể dừng xe lại để cho Lý Mỹ Quyên xuống xe.

Tống Văn Đức càng nghĩ càng không cam lòng.

Nếu như đám người Tống Thanh Nhàn đã liên hệ được với thần y để chữa cho chân của bé Phương Như thì Phương Tuấn Bình sẽ không còn cơ hội thể hiện rồi.

Nếu như Phương Tuấn Bình không theo đuổi được Tống Thanh Nhàn thì sao Tống Văn Đức ông có thể leo lênđược cành cao Phương Tuấn Bình?

Không được! Nhất định không thể để chúng nó liên hệ được với bên thần y được!

Tống Văn Đức lập tức liên lạc với Phương Tuấn Bình. Trong lúc đó, Phương Tuấn Bình đang nằm trong bệnh viện.

Tối hôm qua anh ta đã bị Quyền Vương đánh cho một trận, thảm không thể tả nổi!

Đây là lần đầu tiên Phương Tuấn Bình cảm nhận được hương vị của sự thống khổ, muốn sống cũng không được, dường như chỉ cách cánh cửa Tử Thần một khúc ngắn.

Cả người Phương Tuấn Bình đau nhức vô cùng, tất cả mọi sự đau đớn đều chuyển thành sự thù hận đối với Diệp Huyền Tần.

Bây giờ anh ta hận không thể ăn tươi nuốt sống Diệp Huyền Tần!

Tống Văn Đức nhanh chóng gọi điện báo cho Phương

Tuấn Bình.

Vừa thấy đầu dây bên kia nghe máy, Tống Văn Đức đã nhanh miệng nói: “Cậu Phương, đại sự không ổn rồi!” Phương Tuấn Bình nhíu mày, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play