*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nữ nhân viên pha chế nói: "Nếu đêm nay tôi chết, phiền anh hãy tới nơi này gửi con gái của tôi đến cô nhi viện, cảm ơn."

Nói xong, nữ nhân viên pha chế nhét một tờ giấy vào trong lòng Huyền Diệp Tần.

Trên tờ giấy kia, rõ ràng viết một địa chỉ.

Diệp Huyền Tần chưa kịp định thần lại thì có một tiếng nổ lớn, cửa kính của quán bar đột nhiên vỡ tung.

Một đám xã hội đen, tay cầm gậy bóng chày, dáng vẻ kiêu ngạo xông vào.

Vừa rồi đúng là họ đã làm vỡ cửa kính.

Diệp Huyền Tần nhíu mày, chẳng phải bọn xã hội đen ở đây đã giao nộp vũ khí hết sạch cho mấy trăm ám vệ do Lưu Nguyên Phong cầm đầu sao?

Những con cá lọt lưới này đến từ đâu?

Nữ nhân viên pha chế vội vàng đẩy Diệp Huyền Tần sang một bên, lo lắng rằng cô ta có thể làm liên lụy đến anh.

Tên xã hội đen cầm đầu, mặt có một vết thẹo, xấuxí tột cùng.

Anh ta vung gậy bóng chày, đi đến trước mặt nữ nhân viên pha chế: "Ồ, Tống Thanh Nhàn, hôm nay mặc đồ này cũng thật gợi cảm nha, đây là muốn quyến rũ đàn ông?" "Nhìn tôi này, anh trai?"

Mấy tên xã hội đen phía sau tên Mặt Sẹo cũng giỡn cợt theo. "Ha ha, anh, người trong lòng cũng không chỉ một người." "Chúng tôi cũng cảm động." "Nhưng chúng ta có nhiều sói ít thịt. Thật không dễ dàng để phân chia "Không sao, mỗi người hai giờ, tính như này công bằng chứ."

Vẻ mặt nữ nhân viên pha chế tức giận: “Anh Gấu, ngôi chùa nhỏ của tôi không đủ khả năng cho những vị phật lớn các anh, mời các anh đi ra ngoài."

Mặt Sẹo đùa cợt: "Chuyện này của chúng ta còn chưa xong xuôi đâu, làm sao có thể đi!"

Nữ nhân viên pha chế nói một cách lạnh lùng: "Xin hỏi các anh đến đây là để làm gì tôi?"

Mặt Sẹo nói: "Đương nhiên là thu phí bảo vệ.

Nữ nhân viên pha rượu: "Chẳng lẽ các anh không biết, nơi này là địa bàn của nhà họ Dương, Dương Vạn Minh?" "Các anh là người của lão Lục, vì sao người của lão Lục lại đến địa bàn nhà họ Dương thu phí bảo vệ,nguyên tắc gì đây?" "Các anh không sợ chọc giận đến nhà Dương?" Mặt Sẹo nở nụ cười châm biếm: "Được rồi cô chủ Tổng, cô cũng đừng ở đây ra vẻ với chúng tôi." "Bây giờ toàn bộ thành phố đều biết, nhà họ Dương gặp khó khăn, mọi việc rối tinh rối mù, bị người ta nhổ tận gốc." "Sau này, nơi này chính là địa bàn của lão Lục. Cô vẫn còn lấy nhà họ Dương ra đe dọa tôi, thích hợp không?"

Sắc mặt nữ nhân viên pha chế khế suy sụp, nhưng mà rất nhanh khôi phục lại bình thường.

Thực ra rõ ràng, cô ta đã sớm biết tin tức rằng nhà họ Dương gặp khó khăn, cũng đã dự đoán lão Lục sẽ tìm đến.

Cô ta chỉ là một nhân viên pha chế, cũng không phải là đối thủ của "Lão Lục".

Cuối cùng cô ta cũng đồng ý thỏa hiệp: "Nói đi, anh muốn tiền bảo vệ bao nhiêu?"

Mặt Seo: "Hơn một trăm triệu"

Nữ nhân viên pha chế Tổng Thanh Nhàn kinh hãi: "Anh... Anh nói bao nhiêu?" "Hơn một trăm triệu? Làm sao anh không đi cướp ngân hàng đi." "Quán bar này của tôi tài sản tổng cộng mới hơn một trăm triệu. Mặt Sẹo: "Cô chủ Tống, cô có thể nói đùa, cướp ngân hàng cũng cướp không đến một trăm triệu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play