Diệp Huyền Tần vội vàng nhìn lại.

Đối diện với phòng tạp vụ là một nhà vệ sinh công cộng!

Uyển Nhi, cô bé sẽ không phải ở trong nhà vệ sinh đi.

Điều này là không có khả năng đi, làm sao một người có thể nhẫn tâm để một bé gái bốn hoặc năm tuổi ở trong nhà vệ sinh một mình.

Chuột Con cúi đầu chạy vào nhà vệ sinh.

Diệp Huyền Tần cảm thấy tim đau như bị kim châm, đi theo sát phía sau.

Trong phòng tắm, một cô gái nhỏ gầy gò đang cuộn mình trong góc hẻo lánh, thỉnh thoảng cô bé lại run rẩy.

Cô bé ăn mặc đơn giản, quần áo rộng và nhưng rất sạch sẽ chắc là cỡ quần áo của người lớn.

Khuôn mặt cô ấy nhợt nhạt nhưng nét mặt rất thanh tú, trông như một bé gái xinh đẹp, đáng yêu.

Cô bé đang ngủ thiếp đi, giọt nước mắt vẫn còn đọng trên hàng mi dài, trên tay là nửa quả táo, trông thật đáng thương và xót xa khiến cho người khác phải đau lòng.

Điều không thể tha thứ nhất là cô ấy bị dây xích sắt buộc vào cổ.

Đầu kia của sợi xích được buộc vào ống cống.

Việc này chỉ có thể làm với động vật!

Diệp Huyền Tần nắm chặt tay, trên cánh tay nổi lên gân xanh.

Chuột Con bật khóc ngay tại chỗ, vội vàng chạy qua và nhẹ nhàng bế Uyển Nhi lên: “Uyển Nhi dậy đi, bố về rồi.”

Cô bé mở mắt.

Đôi mắt to tròn như quả nho, trong veo khiến cho khuôn mặt càng trở nên xinh đẹp.

Nhìn thấy đó là bố mình, Uyển Nhi nở một nụ cười trên môi và đưa tay ra ôm cổ Chuột Con: “Bố ôm, bố ôm cơ.”

Chuột Con cười và nói: “Uyển Nhi, đi ra ngoài thôi, bố mang đồ ăn ngon cho con này.”

Uyển Nhi chợt nhớ ra điều gì đó và vội vàng chỉ cho Chuột Con nửa quả táo trên tay: “Bố ơi, quả táo mà ông Tôn cho con rất ngọt.”

Nói xong còn cắn nhẹ một cái, dùng sức nhai nuốt.

Chuột Con hỏi: “Uyển Nhi có nói cảm ơn với ông Tôn không?”

Uyển Nhi gật đầu: “Có nói ạ, Uyển Nhi rất nghe lời.”

“Vậy là tốt rồi.” Chuột Con nói: “Đi, bố mang cho con món còn ngon hơn nhiều, chúng ta đi ra ngoài ăn đi.”

Diệp Huyền Tần vội vàng đi tới, cố gắng tháo sợi dây xích trên cổ Uyển Nhi.

Không ngờ, Uyển Nhi đột nhiên trở nên căng thẳng sợ hãi nói: “Không thể ra ngoài… Thím nói, thím không đến thì con không thể đi ra ngoài.”

Diệp Huyền Tần nói: “Thím là ai?”

Chuột Con thở dài: “Là chị Vương.”

Diệp Huyền Tần nén giận an ủi: “Cô bé, vừa rồi chú vừa gặp thím, thím nói con có thể ra ngoài rồi.”

Uyển Nhi vẫn tỏ vẻ sợ hãi: “Không thể đi ra ngoài. Thím sẽ lấy kim đâm.”

Đâm kim!

Đồng tử của Diệp Huyền Tần co rút lại: “Thím đâm con ở đâu?”

Uyển Nhi do dự, cuối cùng chậm rãi vươn bàn tay nhỏ bé ra.

Có một vài lỗ kim trên ngón tay của cô bé. Mặc dù chúng không chảy máu, nhưng… rốt cuộc, mười ngón tay là nối liền với trái tim a!

Chuột Con lại bật khóc và hôn lên ngón tay của Uyển Nhi: “Uyển Nhi, bố thật vô dụng, bố xin lỗi con.” Mắt Diệp Huyền Tần bắn tung tóe lửa giận: “Chuột Con, ở đây đợi tôi một lát.”

“Chờ một chút, hãy bịt tai Uyển Nhi lại.”

Vừa nói xong anh lập tức đi ra ngoài.

Chuột Con vội vàng hỏi: “Anh Diệp Huyền Tần, anh định làm gì?”

Diệp Huyền Tần: “Anh em của tôi, con gái nuôi của tôi không phải loại người nào cũng có thể bắt nạt được.”

Chuột Con vội nói: “Anh Diệp Huyền Tần, bỏ đi, dù sao thì chúng ta vẫn phải nhờ người ta chữa trị.”

Diệp Huyền Tần: “Ngậm miệng, từ nay về sau, tất cả mọi chuyện đều có tôi lo.”

Mọi chuyện đều có tôi!

Nước mắt của Chuột Con lại rơi!

Thời trung học, Diệp Huyền Tần nói với anh nhiều nhất là năm chữ này: “Mọi chuyện đều có tôi.”

Đã nhiều năm trôi qua, khi nghe lại năm chữ này, cảm xúc của anh thật hỗn loạn!

Diệp Huyền Tần bước thẳng đến phòng tạp vụ, dùng một chân đá vào cửa.

“Cút ngay ra đây cho tôi!””

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play