*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Điều này nói lên, Diệp Huyền Tần không thể kiểm soát hoàn toàn thần long Vận Quốc.

Thiên Ma Vương và Diệp Hiên Tần nhanh chóng chạy thoát, chớp mắt đã biến mất không chút bóng dáng.

Độc Lang nôn nóng, vội nói: “Anh, có cần đuổi theo không?”

Diệp Huyền Tần lắc đầu: “Thôi đi, không đuổi theo kịp. Ma cảnh cường giả dốc hết hoả lực, ngay cả tôi cũng không đuổi theo kịp

Độc Lang không cam tâm: “Anh, lúc nãy tại sao anh không để thần long Vận Quốc thừa thắng mà xông lên chứ.”

“Khiến Thiên Ma Vương chạy thoát, lần sau muốn tìm bọn họ cũng khó.”

Diệp Huyền Tần khóc không thành lời: “Cậu tưởng tôi không muốn hả?"

“Nhưng thần long Vận Quốc này không hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của tôi, cần phải tôi luyện một chút.”

Độc Lang thở dài: “Đúng thật là đáng tiếc.”

“Rõ ràng trong người có sức mạnh không ai địch lại, nhưng vẫn không thể triển khai được.”

Ông Sở nói: “Vận Quốc này không bị Âm Ti đánh cắp thì đã là trong cái rủi có cái may rồi.”

“Huống hồ, bây giờ thần long Vận Quốc đã thành pháp bảo hộ mệnh của cậu rồi.”

“Phải biết thần long Vận Quốc có ý thức tự chủ, vào giây phút quan trọng có thể tự động hiện ra bảo vệ tính mạng cho cậu.”

“Có thể làm được như vậy rất hiếm thấy, không có gì phải oán trách."

Diệp Huyền Tần ngạc nhiên lên tiếng: “Ý thức tự chủ? Sao ông biết thần long Vận Quốc có ý thức tự chủ?”

Ông cụ Sở vội giải thích: “Lúc nãy cậu ngất đi cho nên không biết chuyện gì đã xảy ra.

“Lúc cậu ngất đi, Thiên Ma Vương nhân cơ hội muốn lấy mạng cậu, trong lúc nguy cấp, là thần long Vận Quốc tự động xuất hiện, bảo vệ tính mạng cho cậu.”

“Tin là sau này cậu có gặp tình huống tương tự như vậy, thần long Vận Quốc sẽ lại hiện ra giúp cậu”

“Đây coi như là cậu có bùa hộ thân, người trong thế giới này không ai có thể làm hại tính mạng của cậu... trừ phi đối phương chặt đứt thần long Vận Quốc”

“Còn thần long Vận Quốc biến đổi ý nghĩ của 3.500 tỷ người dân Đại Hạ, há chẳng phải dễ dàng bị giết hay sao?”

Diệp Huyền Tần bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Độc Lang mỉm cười: "Nói cũng phải, anh tôi là gián đập không chết mà!"

“Câu này hay câu này hay, anh à, theo em thấy, chi bằng chúng ta đi dạo quanh biên giới Đại Hạ, tiêu diệt vài kẻ thù cũ?”

“Dù sao anh cũng không chết được, không sợ cùng lúc chọc phải kẻ địch biên giới.”

Diệp Huyền Tần bỗng dưng im lặng.

Cái tên Độc Lang này đúng là người không sợ thiên hạ hỗn loạn mà.

Nếu thần long Vận Quốc này hợp nhất với Độc Lang, Độc Lang chắc chắn sẽ cố tình bởi lông tìm vết ở biên giới.

Diệp Huyền Tần không để ý Độc Lang, chỉ nhìn sang Đỗ Văn Xương.

Đỗ Văn Xương đột nhiên run cả người, không ngừng dập đầu trước Diệp Huyền Tần: “Thần soái, tôi sai rồi, xin anh tha mạng cho tôi.”

“Tôi không dám, sau này tôi cũng không dám nữa."

Cút đi!

Một chân Độc Lang giẫm lên Đỗ Văn Xương dưới đất: “Anh cấu kết Âm Tị, nối giáo cho giặc, muốn đánh cắp Vận Quốc Đại Hạ, thậm chí xém chút ngã xuống đây.

“Tội danh của anh, tội lỗi chồng chất! Bây giờ còn muốn xin tha... Ha ha, thằng nào cho anh cái gan đó!”

“Anh, bây giờ em muốn trừ khử anh ta!”

Ông thôn trưởng không vui vẻ: “Lúc trước thiếu chủ kêu tôi xử lý Đỗ Văn Xương, cậu đừng giành với tôi.” Diệp Huyền Tần xua xua tay và nói: “Bây giờ không vội giết anh ta

“Đường đường là con trai của sở quản lý thành phố, muốn làm gì thì làm, cấu kết Âm Ti, chắc của sở quản lý thành phố của anh ta cũng không

có nơi sạch sẽ.” “Các anh đưa Đỗ Văn Xương bao vậy sở quản lý thành phố, tôi đón Lam Khiết và Tiểu Quân Quân, sẽ tới sở quản lý thành phố báo cáo với các người.

Được!

Nhiều người chia ra hành động.

Diệp Huyền Tần tới khách sạn lớn, lại không thấy bóng dáng của Từ Lam khiết và Diệp Niệm Quân.

Anh nhíu chặt mày, từ từ cảm nhận một phen, cũng không cảm nhận được hơi thở từ Đầu vuốt keo của tuần phủ.

Lam Khiết đi đâu rồi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play