*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong làn sóng kia đựng đầy âm khí nồng đậm thuần khiết.

Lúc sau, một cảnh tượng kì dị xuất hiện.

Vận Quốc vốn bao trùm cả chục nghìn người nhoáng cái rút lại, đồng thời hấp thu đi lượng lớn Vận

Quốc từ trên người bọn họ.

Nói cách khác, mấy chục nghìn người đang quỳ lạy ở dưới đều không dính được nửa phần Vận Quốc nào, thậm chí còn bị rút đi một ít vận khí.

Không có gì khó đoán, là do người Âm Ti làm.

Người Âm Ti quá tham lam rồi.

Căn nuốt Vận Quốc thứ hai còn chưa đủ, lại rút đi số mệnh của mấy chục nghìn người!

Diệp Huyền Tần thở dài, chuẩn bị ra tay.

Ngay khi ngàn cân treo sợi tóc, Đỗ Văn Xương chợt kêu lên: "Mọi người mau lùi lại. Luồng Vận Quốc này quá mạnh mẽ, các vị đã hấp thụ đủ nhiều, lại tiếp tục sẽ bị nổ tan xác mà chết."Chương 1782: Đánh cắp Vận Quốc

Trong làn sóng kia đựng đầy âm khí nồng đậm thuần khiết.

Lúc sau, một cảnh tượng kì dị xuất hiện.

Vận Quốc vốn bao trùm cả chục nghìn người nhoáng cái rút lại, đồng thời hấp thu đi lượng lớn Vận

Quốc từ trên người bọn họ.

Nói cách khác, mấy chục nghìn người đang quỳ lạy ở dưới đều không dính được nửa phần Vận Quốc nào, thậm chí còn bị rút đi một ít vận khí.

Không có gì khó đoán, là do người Âm Ti làm.

Người Âm Ti quá tham lam rồi.

Căn nuốt Vận Quốc thứ hai còn chưa đủ, lại rút đi số mệnh của mấy chục nghìn người!

Diệp Huyền Tần thở dài, chuẩn bị ra tay.

Ngay khi ngàn cân treo sợi tóc, Đỗ Văn Xương chợt kêu lên: "Mọi người mau lùi lại. Luồng Vận Quốc này quá mạnh mẽ, các vị đã hấp thụ đủ nhiều, lại tiếp tục sẽ bị nổ tan xác mà chết."

Mọi người đều có vẻ không tin, lưu luyến không rời, không đành lòng rời đi.cười lạnh lẽo nhìn Diệp Huyền Tần: "Ha ha, họ Diệp, tạo không ngờ mày sẽ ở lại đấy. Cảm ơn đã ban cơ hội báo thù tốt như thế cho tạo

Diệp Huyền Tần lắc đầu thở dài: "Tất cả những thứ anh có trong tay lúc này, bao gồm mạng của anh, đều là Đại Hạ cho. Nhưng anh lại tiếp tay cho kẻ xấu, giúp phản tặc trộm vận mệnh Đại Hạ, anh chết cũng không đủ đền tội!"

Đỗ Văn Xương: "Chết? Hừ, hôm nay tao muốn nhìn xem rốt cuộc ai mới là người phải chết! Có lẽ các người còn không biết mình trêu chọc phải tồn tại đáng sợ đến mức nào đâu!"

Diệp Huyền Tần bỗng phì cười: "Những lời này hẳn là tôi nói cho anh mới đúng, anh không biết bản thân đã trêu chọc phải thứ đáng sợ đến mức nào đầu! Đều tập trung đến đây đi!"

Ông Sở và đảm Độc Lang ẩn trong góc nghe lệnh đều lập tức xuất hiện, bước tới trước mặt Diệp Huyền Tân.

Bọn họ vẫn cải trang thành mấy ông già.

Đỗ Văn Xương dở khóc dở cười. "Xem ra mày có chuẩn bị mà đến đấy nhỉ. Nhưng mày gọi mấy ông già đến làm gì? Múa Thái cực à? Ha ha, cười chết ông đây rồi. Thế tạo cũng không cần dùng tới lá bài chưa lật của mình, bằng thế lực của mình tạo là đủ diệt các người rồi! Sở quản lý thành phố, xuất hiện đi!"

Không có gì đáp lại.

Đỗ Văn Xương nhíu mày, cao giọng gọi thêm một lần: "Sở quản lý thành phố, mau xuất hiện, tiêu diệt

Mọi người đều có vẻ không tin, lưu luyến không rời, không đành lòng rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play