*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Những người này chính là đoàn quân Thanh Long.
Nhưng mà, nhóm người chiến thần Côn Luân lại không hề biết gì về sự tồn tại của đoàn quân Thanh Long, họ theo bản năng coi đây là kẻ địch, cả người gồng lên, tiến vào trạng thái chiến đấu.
Chiến thần Côn Luân hít sâu môi hơi: “Khí tràng của đối phương mạnh mẽ thật đấy?” “Tôi có thể cảm nhận được ít nhất có mười người cưỡi ngựa là cường giả cấp Phong Vương, những người còn lại thì đa số đều là cường giả Chiến Thần.” “Lực chiến đấu này đúng là quá kinh khủng, chúng ta gặp chuyện phiền phức rồi.”
Diệp Huyền Tần lại cười nói: “Đừng sợ. “Đây là đoàn quân Thanh Long của tôi.”
Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?
Chiến thần Côn Luân trợn ngược mắt lên: “Họ là đội của chúng ta à?”
Gương mặt ông ta lộ rõ vẻ khó tin.
Đoàn quân Thanh Long chạy một mạch đến rồiđồng loạt quỳ xuống trước mặt Diệp Huyền Trân: “Đoàn quân Thanh Long bái kiến thiếu chủ, chúng tôi đều đang đợi lệnh từ ngài.”
Lúc này thì chiến thần Côn Luân không muốn tin cũng không được. “Thần Soái, ở đây có cường giả Phong Vương, rồi còn có rất nhiều người là cường giả Chiến Thần.
Trưởng thôn nói: “Có hơn năm mươi người là cường giả Phong Vương. Những người còn lại đều là cường giả Chiến Thần.”
Tôi đặc biệt.
Chiến thần Còn Luân nghe xong, cảm giác như mình vừa nuốt phải một con ruồi vậy, thầm hoảng sợ.
Hơn năm mươi vị cường giả Phong Vương và gần sáu trăm cường giả Chiến Thần.
Đoàn quân này đủ mạnh để quét ngang thiên hạ đây.
Trước khi mình hôn mê, những người đứng đầu thế giới này vẫn là những người cấp Chiến Thần. Vậy mà mình hôn mê mới có bao lâu thôi, còn tưởng rằng lên được Vương Cảnh là đã giỏi lắm rồi.
Nhưng bây giờ, hiện thực tàn khốc lại tát ông ta một cái.
Đoàn quân dưới trướng của Diệp Huyền Tần có hẳn hơn năm mươi người là cường giả Phong Vương. Bây giờ cường giả Phong Vương đi đâu cũng gặp, rẻ rúng như cải trắng ngoài chợ à?
Chiến thần Côn Luân cảm thấy rất tuyệt vọng.Diệp Huyền Tần dẫn người đi vào khu cấm Lương
Vừa đến gần khu cấm thì mọi người đã ngửi thấy
Yên. mùi máu tươi rất nồng. Phóng tầm mắt nhìn ra xa, mênh mông toàn là màu đỏ, thậm chí có cả những làn sóng lăn tăn dưới ánh nắng mặt trời.
Đây chính là máu của Độc Tự Lang Quân chảy thành sông thành hồ.
Thi thể của một trăm nghìn người thuộc đội Độc Tự Lang Quân nằm rải rắc khắp khu cấm, dường như không thể nhìn thấy được mặt đất dưới họ nữa rồi.
Dù họ đã chết, nhưng ai nấy vẫn đều ôm chặt vũ khí, nhìn về phía ngoài, duy trì tư thế chống lại kẻ địch.
Cảnh này vừa bi tráng, lại vừa thê lương khiến người ta phải bùi ngùi xúc động.
Một giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt của Diệp Huyền Tần, nhóm người chiến thần Côn Luân cũng đỏ bừng mắt lên, sát ý bùng lên. Diệp Huyền Tần ngồi xổm người xuống, xoa mắt cho một người chiến sĩ, nói: "Mọi người đều là những người có công với Đại Hạ, ai cũng là anh hùng. Yên tâm, tôi nhất định sẽ báo thù cho mọi người. Nợ máu thì phải trả bằng máu!” “Giết cho tôi! “Giết!”
Sáu trăm người của đoàn quân Thanh Long ngửa mặt lên trời, gầm lên những tiếng thét đinh tai nhức óc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT