*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sắc mặt Diệp Bất Chí không kiên nhẫn, anh nhìn ra được, Bất Chí không muốn bại lộ thực lực thật sự của mình ra trước mặt anh.
Anh mằng: "Bất Chí, tốc chiến tốc thắng"
"Còn dám che giấu thực lực, thu hoạch của ông Sở, ông đừng hòng lấy được một phần nào."
Được rồi.
Bất Chí cười khó xử.
Giây tiếp theo, xung quanh người ông ta phát
ra kinh khí nồng đậm.
Kình khí dưới ý chí khống chế mạnh mẽ của ông ta, hình thành nên hình dạng mãnh hổ.
Thất Tinh Hổ Quyền, hổ bao!
Mãnh hổ kình khí như điên công kích đến sau tôn chiến thần, đồng thời phá tung vị trí chính giữa bọn họ.
Kinh khí điên cuồng nổ tung, sinh ra những luồng không khí xoáy tròn, trực tiếp xoáy bay sáu tôn chiến thần.
Bọn họ không hề có sức lực phản kháng.
Diệp Huyền Tần khẽ cười, nếu Bất Chí đã biết Thất Tinh Hổ Quyền, nói ông ta không có quan hệ với sư phụ tóc trắng, có đánh chết Diệp Huyền Tần cũng không tin.
Hơn nữa từ kình khí của Bất Chí cũng có thể nhìn ra, ít nhất ông ta cũng thuộc Phong Vương cường giả đỉnh cao, thậm chí có khả năng sắp đột phá Phong Vương chi cảnh!
Không ngờ rằng trong lúc bất giác anh lại nhặt được bảo bối thế này.
Sáu tôn chiến thần của Nhà họ Chung, có người nhận ra Bất Chí.
Hắn ta khó mà tin nổi nhìn Bất Chí: "Ông... Ông chẳng qua chỉ là một người hầu của Nhà họ Chúng tôi."
"Ông... sao ông có thể là Phong Vương được! "Chắc chắn ông đã trộm mất võ kỹ cũng tài nguyên của Nhà họ Chung tôi."
Bất Chí mắng: "Cút mẹ mày đi."
"Võ kỹ cùng tài nguyên Nhà họ Chung, ông đây còn không thèm để vào mắt "
"Tôi thi triển thuật Thất Tinh Hổ Quyền, Nhà họ Chung có sao?"
Đối phương trầm mặc, trước đây bọn họ thật sự khinh thường những người hầu nhẫn nhục chịu khó, dễ ức hiếp này.
Diệp Huyền Tần lập tức phóng ra mấy luồng kình khí, nhẹ nhàng chém giết sáu tôn chiến thần cường giả.
Vừa rồi anh bị lộ ra thực lực Tuyệt Đỉnh, chuyện anh là Tuyệt Đỉnh cường giả, tạm thời không thể tiết lộ với bên ngoài.
Đối với kẻ địch nhất định phải có hậu chiêu, đánh cho đối phương không kịp trở tay, miễn cho kẻ địch đã sớm có chuẩn bị chu toàn.
Bọn họ vừa ra khỏi nội môn, đã gặp phải ông
Sở.
Ông Sở đang khiêng một bao tải, bảo tải căng phồng, ông Sở mệt đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, xem dáng vẻ là đã thu hoạch được rất khá khẩm.
Ông Sở: "Đã đánh xong rồi sao? Hay là các người lại đánh thêm lúc nữa đi?"
Diệp Huyền Tần: "Vì sao?"
Ông Sở: "Đồ tốt của Nhà họ Chung còn rất nhiều, tôi bận bịu lâu như vậy mới nhặt được một bảo bối không đến một phần trăm trong phòng bảo bối kia."
"Bất Chí, ông cũng đi nhặt một ít đi. Đồ tốt không nhặt phí của trời."
Tim Bất Chỉ đập thình thịch.
Diệp Huyền Tần: "Không được, bây giờ phải làm gấp chuyện chính đã."
Sắc mặt hai người đều lộ vẻ thất vọng.
Hàng người vừa bước ra khỏi Nhà họ Chung, máy truyền tin của Diệp Huyền Tần đã vang lên.
Là cuộc gọi của Độc Lang gửi đến.
Diệp Huyền Tần nghe máu.
Độc Lang: "Anh, mới phát hiện một chút tình huống nhỏ."
Diệp Huyền Tân: "Nói."
Độc Lang: "Bọn em đã thẩm tra ba ti sáu bộ, ba mươi tư sử, phát hiện hổ phù của bọn họ đều không đeo trên người."
"Chúng em lục soát cả phủ của bọn họ cũng không phát hiện hổ phù."
"Có khả năng rất cao là hổ phù bị lưu lạc ra
bên ngoài."
"Bây giờ bọn họ đang gấp rút thẩm vấn bọn họ, tận lực để bọn họ nói ra tung tích của hổ phù!"
Không tốt
Trái tim Diệp Huyền Tần đột nhiên chùng xuống.
Ba ti sáu bộ, ba mươi tư sử, khống chế cả một giới võ đạo Đại Hạ.