Diệp Huyền Tần vội đến bên cạnh chiến thần Côn Luân: “Tôi là Thần Soái, Diệp Huyền Trân.

“Chiến thần Côn Luân, tình trạng của ông thể nào rồi?”

Chiến thần Côn Luân đột nhiên nắm chặt vai của Diệp Huyền Tần, nói dốc: “Tứ đại môn phiệt đã vào cuộc rồi, bố cục trăm năm….

“Tra… Tra…”

Diệp Huyền Tần sụt sịt, không hổ danh là trung thần tướng giỏi, ý thức còn chưa tỉnh hẳn đã lo lắng cho Đại Hạ.

Diệp Huyền Tần vỗ vỗ vào mu bàn tay ông tai “Yên tâm, cứ giao việc này cho tôi.”

Chiến thần Côn Luân lại hôn mê lần nữa. Diệp Huyền Tẫn đứng dậy, tình hình rất không tốt.

Không ngờ rằng tứ đại môn phiệt đã sớm vào cuộc, thậm chí còn bố trí trăm năm bên ngoài!

Diệp Huyền Tần cắt đứt quan hệ một cách âm thầm, chuyện cuộc thi võ thuật lần này bị nhúng tay vào, tứ đại môn phiệt bí ẩn chắc chắn sẽ không thoát khỏi có liên quan.

Diệp Huyền Tần: “Độc Lang, cậu cùng tôi với ông ta đi một chuyến “Đồng thời truyền lệnh cho mười đội quân của đội cảm tử Vua Sói để họ chuẩn bị sẵn sàng tư thế chiến đấu.

Độc Lang: “Rõ!”

Người bình thường chỉ biết Đại Hạ có thi đại học nhưng rất ít người biết đến cuộc thi võ thuật.

Võ sĩ chỉ cần vượt qua cuộc thi võ sẽ được tuyển vào đội giữ chức sĩ quan dự bị.

Sau khi trải qua hệ thống huấn luyện, họ sẽ chính thức được nhận các cấp bậc sĩ quan, trở thành cốt cán trong quân đội, gánh vác trách nhiệm quốc phòng.

Có thể nói cuộc thi võ thuật có tính quyết định trực tiếp đối với quốc phòng của Đại Hạ, Diệp Huyền Tần bắt buộc phải chú ý cẩn thận.

Trên đường đi, Diệp Huyền Tần hỏi vị quân y già sơ qua về tình hình.

Cháu trai của vị quân y già tên là Lê Nhất Sinh, tập võ từ nhỏ, là một võ sĩ thực thụ. Năm nay cậu ta mười tám tuổi, tham gia cuộc thi võ thuật.

Đây cũng là ước mơ từ nhỏ của Lê Nhất Sinh, sau khi vượt qua cuộc thi võ thuật trở thành quân nhân sẽ bảo vệ đất nước giống ông nội.

Nhưng không rằng, vào mấy ngày trước, đột nhiên có một thể lực tìm đến họ.

Thế lực đó cản trở Lê Nhất Sinh tham gia cuộc thi võ thuật và cho họ hai sự lựa chọn.

Hoặc là để Lê Nhất Sinh thi thay cho người mà họ chỉ định, sau khi xong việc thế lực đó sẽ cho cậu ta một số tiền lớn.

Nếu Lê Nhất Sinh dám lén lút tham gia cuộc thi võ thuật thì thế lực đó sẽ khiến cho gia đình vị quân y già nhà tan cửa nát.

Gia đình vị quân y già biết rõ mình không phải đối thủ của họ đã chuẩn bị xong quyết định rút lui khỏi cuộc thi võ thuật.

Nhưng hôm nay vị quân y già vô tình gặp được Thần Soái nên mới nhen nhóm hy vọng lần nữa.

Diệp Huyền Tần rất ngạc nhiên nói: “Ông là một quân y cấp cao, cũng phải có lực lượng nhất định trong quân đội chứ.”

“Ngay cả ông cũng không dám đắc tội đối phương, rốt cuộc họ là thế lực ở đâu?” Vị quân y già nói: “Họ là môn phái lớn nhất trong tứ đại môn phái- phái Cổ Mộ Sao?

Diệp Huyền Tần lập tức nhưởng cao mày.

Giới võ cổ của Đại Hạ từng có hàng nghìn hàng vạn môn phái nhưng chỉ có tứ đại môn phái còn tồn tại đến ngày nay.

Trong đó phái Cổ Mộ là lớn nhất.

Mặc dù phái Cổ Mổ may mắn tồn tại tiếp nhưng vẫn luôn sống thoi thóp như cá mắc cạn không có quyền lực gì quá lớn.

Với địa vị lực lượng của vị quân y già phải trên phái Cổ Mộ mới đúng.

Diệp Huyền Tần hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

Vị quân y già thở dài nói: “Đúng vậy, từ trước đến nay, phái Cổ Mộ ngày càng suy tàn, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.”

“Nhưng vào mấy năm trước, phái Cổ Mộ đã đào tạo ra một tướng quân vô cùng mạnh, quyền lực rất lớn.”

“Có tướng quân này chống lưng, phái Cổ Mộ đã phồn hoa hưng thịnh trở lại.”

Diệp Huyền Tân dò hỏi: “Ồ, có biết người chống lưng cho phái Cổ Mộ là ai không?”

Vị quân y già lắc đầu: “không rõ.”

“Nhưng tôi nghe nói thực lực của tướng quân đó không mạnh, là do có người tham gia cuộc thi võ thuật thay ông ta, ông ta mới vượt qua cuộc thi võ thuật, gia nhập vào quốc phòng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play