Cường giả cấp Vương đó vội vàng nói: “Thuộc hạ nhìn thấy tận mắt, hoàn toàn không phải giải đâu ạ.

Chung Thiên Thanh nghe vậy thì rơi vào trầm ngâm, một lúc lâu sau ông ta mới mở miệng: “Lão quốc chủ có phải người đến ngăn cản cậu ta không?”

Cường giả cấp Vương đó trả lời: “Thuộc hạ không thấy ai đến cả. Nhưng hình như lão quốc chủ có nói chuyện điện thoại với Diệp Huyền Tần. Sau cuộc điện thoại đó thì anh ta còn tấn công mạnh hơn nhiều lần đấy ạ.

Chung Thiên Thanh nói bằng giọng nghi ngờ: “Sao cơ? Cậu ta đang muốn làm trái chỉ thị của lão quốc chủ à?”

Nói xong ông ta lấy điện thoại di động ra gọi điện cho lão quốc chủ đề đích thân hỏi rõ tình hình nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có ai nhấc máy. Chung Thiên Thanh thấy tức cười vì đột nhiên ông ta nhận ra Diệp Huyền Trân không hề làm trái lại mệnh lệnh của lão quốc chủ mà chính lão quốc chủ cũng có ý định ủng hộ Diệp Huyền Tần tiêu diệt tứ đại tài phiệt.

“Đáng kiếp, đúng là đáng kiếp.” Vì quá tức giận nên Chung Thiên Thanh ném chiếc điện thoại trong tay xuống đất khiến nó vỡ tan ra thành nhiều mảnh.

“Đại Hạ ngày càng trở nên tồi tệ rồi. Chẳng nhẽ họ không sợ tứ đại tài phiệt trở nên ngang ngược rồi quậy một trận long trời nở đất à?”

Cường giả cấp Vương đó nói bằng giọng cần thận: “Môn chủ, ông muốn tuyên chiến với Đại Hạ u?”

Chung Thiên Thanh nghe vậy thì thở dài: “Không, ít nhất thì không phải bây giờ. Tứ đại môn phiệt bày thiên la địa võng ở bên ngoài suốt nhiều năm qua, cuối cùng cũng đến lúc thu lưới về rồi. Nếu bây giờ xảy ra sự cố gì thì kế hoạch mấy trăm năm qua đều sẽ thất bại trong gang tấc.”

Cường giả cấp Vương thoáng ngần người. Hóa ra không phải tứ đại môn phiệt thực sự về ở ẩn mà mấy trăm năm qua, họ vẫn hoạt động bên ngoài như bình thường, thậm chí còn sắp đặt sẵn một kế hoạch từ trăm năm trước.

Chung Thiên Thanh nói: “Cậu đi trước đi, tôi sẽ đích thân ra ngoài làm chủ chuyện này.” “Vâng ạ.” Cường giả cấp Vương đó rời đi, mang theo rất nhiều cảm giác mất mát và lạc lồng ở trong lòng.

Rốt cuộc thì người đứng đầu nhà họ Chung vẫn phải tự mình xuất hiện.

Rốt cuộc thì môn phiệt Chung Thị vẫn phải thỏa hiệp với Thần Soái.

Thần Soái đúng là Thần Soái.

Trước cổng môn phiệt Chung Thị, từng giây trôi qua thì lòng người lại cảm thấy lo lắng thêm một chút. Thời gian còn lại của môn phiệt Chung Thị không còn nhiều nữa.

Rốt cuộc, năm phút đồng hồ cuối cùng cũng đã hết, Diệp Huyền Tần vung tay lên rồi nói một cách chắc nịch: “Đã đến giờ. Ném b…”

“Khoan đã.”

Một giọng nói vang dội như cơn lũ lớn vang lên từ phía đường chân trời. Ngay sau đó, một bóng người bay từ trên trời xuống trông giống hệt một vị thần.

Người đó từ từ hạ xuống thành trì của nhà họ Chung.

Người đó mặc một chiếc áo choàng màu đen, chiếc áo tung bay, lồng lộng trong gió lạnh khiến khí thế của người đó trở nên vô cùng mạnh mẽ và uy nghiêm.

Đây không phải là Chung Thiên Thanh, người đứng đầu môn phiệt Chung Thị thì còn là ai nữa?

Chung Thiên Thanh nhìn lướt qua đống hỗn độn khắp xung quanh một lượt nhưng vẻ mặt thì vẫn vô cùng bình tĩnh, dù cho lúc này cơn thịnh nộ của ông ta đã dâng trào dữ dội rồi.

Trong lòng Diệp Huyền Tẫn cứ tán thưởng mãi không thôi. Thực sự thì ý chí của Chung Thiên Thanh quá mạnh mẽ, nhìn thấy cảnh tượng như thế này mà vẫn có thể không thay đổi sắc mặt.

Diệp Huyền Tần nói bằng giọng lạnh lùng: “Chung Thiên Thanh, cuối cùng ông cũng chịu xuất hiện rồi. Nếu ông xuất hiện sớm hơn thì có lẽ môn phiệt Chung Thị của ông đã cứu được rất nhiều sinh mạng vô tội rồi. Xem ra, trong mắt ông thì tính mạng của người nhà cũng chỉ rẻ rúng như cỏ rác thôi nhỉ?”

Chung Thiên Thanh nghe vậy thì lạnh giọng: “Thần Soái, cậu không cần nói thế để gây chia rẽ nội bộ đâu. Mau chóng nói thẳng mục đích của cậu đi.”

“Thôi được rồi.” Diệp Huyền Tần mở lời: “Chung Mục Tú, người nhà họ Chung các ông giả mạo thành Tướng quân làm việc dưới trướng của tôi là Độc Lang. Sau đó thì tự tin xông vào khu vực cấm ở Lương Yên, giết hại chiến binh của tôi, lấy trộm linh thạch của Đại Hạ. Ông nói xem, ông ta đáng tội gì?”

Chung Thiên Thanh nghe vậy thì quay sang hỏi cường giả cấp Vương: “Chuyện này có phải thật không?”

Chung Thiên Thanh là môn chủ nên chỉ ngồi tít trên cao, nào có thời gian quan tâm đến mấy chuyện cỏn con bên ngoài này. Thế nên ông ta hoàn toàn không biết gì vê chuyện này cả.

Cường giả cấp Vương gật đầu: “Chuyện này có thật ạ.”

Chung Thiên Thanh lạnh giọng: “Hừ, đúng là thứ ăn hại. Môn phiệt Chung Thị có vô số báu vật mà lại đi lấy trộm mấy viên linh thạch!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play