Diệp Huyền Tần ý vị sâu xa cười: "Điều này em đã lo bỏ trắng răng rồi." "Anh vẫn chưa đến nỗi suy bại đến mức phải để em bảo vệ.
Hắc Bao Công vẫn muốn nói gì đó, nhưng mà Diệp Huyền Tần đã bảo ông Sở kéo Hắc Bao Công ra ngoài.
Hắc Bao Công không vui nói: “Ông Sở, ông phải cống hiến sức lực cho cựu bộ trường, cử việc đi là được. “Dù sao bất luận như thế nào thì tôi vẫn ở lại bảo về anh của tôi." Ông Sở: "Cậu cũng quá xem thường Diệp Huyền
Tần rồi." uỷ gì vậy?" Hắc Bao Công khó hiểu nói.
Ông Sở: “Anh của cậu không những không bị phá căn cơ mà thậm chí còn trở thành cường giả cấp Vương rồi "Cường giả cấp Vương mạnh nhất Đại Ha, chính là câu ấy.
Cái gì?
Toàn thân Hắc Bao Công run rẩy, rất lâu sau vẫn chưa hồi phục tinh thần lại được.
Hóa ra anh của mình chính là cường giả cấp Vương đứng đầu Đại Hạ, sự tồn tại vô địch của thiên ha.
Vậy mà anh ta còn muốn theo sát bên để bảo vệ anh... nhục nhã quá!
Cựu bộ trưởng dẫn Hắc Bao Công và ông Sở rồi
Trần Hạ Lan đau khổ cầu xin Từ Lam Khiết. di. “Lam Khiết, cầu xin cô cho tôi thêm một cơ hội cuối cùng. "Tôi sai rồi, tôi thật sự biết lỗi rồi. Việc trước đây tôi làm đều không phải chuyện của người làm. “Tôi xin hứa, về sau tuyệt đối ngoan ngoãn công hiến sức lực cho cô, tuyệt đối không hai lòng
Từ Lam Khiết vẫn chưa mở miệng thì Trình Hạ Vũ đã cảnh cáo Từ Lam Khiết: "Chị, lần này nếu như chị còn mềm lòng thì đừng trách em không nhận người chị này". Từ Nam Huyền cũng nói: "Lan một, lần hai thì cũng bỏ đi, lần ba lần bổn cũng có thể nhận nhịn. "Nhưng con mẹ nó, cô nói cho bà đây biết, đây là lần thứ mấy rồi?" “Cô vẫn muốn cầu xin Lam Khiết tha thứ coi Lam khiết thành đưa ngốc mà lừa gạt sao?”
Tôi
Trần Hạ Lan đò mặt tía tai, không nói nên lời, một lần vấp ngã một lần bớt dại.
Lần này mà Từ Lam Khiết lại tha thứ cho Trần Hạ Lan thì bản thân Từ Lam Khiết không thể tha thứ cho chính mình.
Từ Lam Khiết quay lưng về phía Trần Hạ Lan: “Trần Hạ Lan, cô hãy lập tức rời khỏi nơi này." “Tôi hy vọng rằng về sau vĩnh viễn sẽ không phải gặp lại cô nữa, giữa chúng ta hoàn toàn không có hút quan hệ nào."
Trần Hạ Lan không cam lòng, tiếp tục đau khổ cầu xin: “Lam Khiết, cô không thể tuyệt tình như vậy." “Cô quên rồi sao? Năm đó khi chúng ta lên đại học, tôi đã giúp cô không ít."
Điều mà Trấn Hạ Lan giỏi nhất là đánh bài tình cam. Lần này cho dù Trấn Hà Lan có khóc đến nỗi mặt đầy nước mắt, nước mũi thì Tử Lam Khiết vẫn tuyệt đối sẽ không mềm lòng nữa.
Một chút tình cảm này sớm đã bị sử dụng sạch sẽ rói.
Lời lẽ Từ Lam Khiết đanh thép nói: "Cô cứ hết lần này đến lần khác đẩy tôi vào con đường chết, tôi không đối phó với cô đã tận tình tận nghĩa rồi." “Những ân huệ nhỏ trước đây của cô dành cho tôi sớm đã bị cô sử dụng sạch sẽ rồi." “Tôi không thiếu nợ cô bất kỳ ân huệ nào nữa." Trần Hạ Lan 'huych' một tiếng quỳ trên đất: "Lam
Khiết, tôi là một người bạn tốt với cô như vậy. “Ngay cả cô vứt bỏ tôi thì tôi thì tôi thà rằng ngay lập tức đập đầu chết cho xong...
Tiếng của Diệp Huyền Tần vang vọng lên: "Lam Khiết, điều này là em không đúng rồi." “Cô ta đã muốn ở lại cống hiến cho tập đoàn Diệp Linh của anh, vậy thì để cô ta ở lại là được rồi."
Hà?
Mọi người dùng ánh mắt vô cùng ngạc nhiên dồn dập nhìn về phía của Diệp Huyền Tần. Chuyện gì thế này
Trước đây, Diệp Huyền Tấn là người phản đối nhất việc Trần Hạ Lan ở lại, lần này sao anh lại chủ động yêu cầu Trần Hạ Lan ở lại chứ
Ngay cả Trần Hạ Lan cũng có chút không tin
Trình Hạ Vũ hoài nghi nhìn Diệp Huyền Tần: “Anh rể, anh sao thể" "Vừa rồi có phải cựu bộ trường đã đá vào đầu anh không?"
Về mặt Diệp Huyền Trần ngay lập tức đen lại, con nhóc thổi tha này, là thay đổi cách để mắng anh sao? Diệp Huyền Tân nhìn Trình Hạ Vũ với ánh mắt có ý vị sâu xa.
Trình Hạ Vũ trước tiên là ngờ vực, tiếp đó là tình ngộ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT