Trong nhà Từ Lam Khiết, một nhà ba người ngồi vây quanh Diệp Huyền Tần, bộ dạng nghiễm nhiên giống như đang thẩm vấn tội phạm vậy.

Khắp người Diệp Huyền Tần bị nhìn chằm chằm nên đâm ra không được tự nhiên, anh dứt khoát nói: “Mọi người có vấn đề gì muốn hỏi con à?”

“Cứ việc hỏi đi, con sẽ thành thật trả lời hết.”

Từ Lam Khiết: “Anh nói thật đi, một đội quân đội kia, rốt cuộc có phải là do anh gọi tới hay không?”

Diệp Huyền Tần gật đầu.

Người nhà họ Từ lại càng hồi hộp hơn.

Từ Lam Khiết: “Cuối cùng thì anh có thân phận gì hả?”

Diệp Huyền Tần: “Anh chính là Chỉ huy Tần tiếng tăm lừng lẫy.”

Rốt cuộc anh cũng không thể che giấu nổi nữa, chỉ có thể nói thật.

“Xùy xùy xùy.” Ai ngờ Từ Lam Khiết không kiên nhẫn nữa mà nói: “Anh nói thật đi.”

Diệp Huyền Tần ngây ra: “Đây là anh nói thật mà.”

Từ Lam Khiết dở khóc dở cười: “Ý của anh là, đường đường là Chỉ huy Tần, mà đã từng ngồi tù năm năm à!”

“Ở cùng một người con gái bình thường trong năm năm, mặc cho người đó mắng chửi cũng không đáp trả?”

“Thậm chỉ đến trong ngày kết hôn của mình, ngay cả một tỷ tiền sính lễ cũng không lấy ra được, buộc lòng chỉ có thể cầu hôn dâu phụ để giải vây?”

Diệp Huyền Tần: “Vậy thì làm sao? Chiến thần cũng là người, cũng có chỗ khó khăn mà.”

Từ Lam Khiết hoàn toàn chịu luôn: “Em thật sự phục anh luôn ấy, thật đúng là bình tĩnh quá ha, tới giờ này rồi mà còn giả vờ ta đây là kẻ có uy quyền như thế nữa chứ.”

“Theo em thấy á, rõ ràng là bởi vì chuyện đấu giá của Tập đoàn Phương Viễn nên Sói Hoang mới tới bắt Hồ Thanh Sơn, anh chỉ gặp may, mèo mù vớ phải chuột chết mà thôi.”

Diệp Huyền Tần cũng dở khóc dở cười.

Anh cũng đã thẳng thắn vậy rồi mà mọi người còn không tin, vậy nên cũng đừng có trách anh nha.

Vừa vặn, bây giờ anh vẫn chưa muốn thú nhận cái thân phận Chiến thần này.

Tránh cho trong lúc đó Từ Lam Khiết và mình lại nảy sinh khoảng cách, thậm chí là mỗi người mỗi ngả.

Anh xuôi theo cô mà giả vờ, thật thà chất phác cười cười: “Không ngờ vậy mà cũng bị em đoán trúng được.”

“Chuyện hôm nay, quả thật là do anh may mắn.”

Thần kinh của Lý Khả Diệu và Từ Huy Hoàng đang căng thẳng nãy giờ, lúc này cũng đã được thả lỏng.

Nếu như Diệp Huyền Tần thật sự thú nhận anh là nhân vật tai to mặt lớn nào đó, hai vợ chồng bọn họ thật sự sẽ suy xét để Từ Lam Khiết chia tay với Diệp Huyền Tần.

Nói cho cùng, Từ Lam Khiết chỉ là một cô gái bình thường, không xứng với cái loại người tai to mặt lớn, chỉ cần vung tay lên thì đã gọi tới được năm mươi ngàn quân lính như vậy.

Cho dù có gả qua, đoán chừng cũng sẽ chịu uất ức cả đời.

Từ Lam Khiết nói: “Anh nên nói thật sớm hơn một chút thì không phải đã xong rồi hay sao, em cũng sẽ không bởi vì anh là người dân bình thương mà đi coi thường anh.”

“Được rồi, không nói nhiều nữa, em đi làm đây. Diệp Huyền Tần, anh có đi cùng em hay không?”

Diệp Huyền Tần: “Một lát nữa anh phải đi gặp một vị bạn cũ, anh sẽ không đi với em.”

Từ Lam Khiết vừa đi vừa nói thầm: “Lại là bạn cũ, ở đâu ra mà anh có tới nhiều bạn cũ như vậy chứ.”

Từ Huy Hoàng và Lý Khả Diệu cũng đi tới phòng khám.

Hiện tại, trong nhà chỉ còn thừa lại có mỗi một mình Diệp Huyền Tần.

Anh móc điện thoại ra, sau đó gọi cho Sói Hoang.

Sói Hoang: “Chỉ huy Tần, anh định sẽ xử lý Hồ Thanh Sơn như thế nào?”

Diệp Huyền Tần: “Để ông ta bồi thường tổn hại do tập đoàn Phương Viễn mang đến, sau đó thả người đi.”

Sói Hoang hơi không cam tâm: “Chỉ huy Tần, cứ như vậy mà bỏ qua cho ông ta sao?”

Diệp Huyền Tần: “Cậu thì biết cái gì? Cái này tôi gọi là thả dây dài để câu cá lớn.”

“Tôi vô cùng nghi ngờ, sau lưng Hồ Thanh Sơn còn có người khác, bên dưới cũng có tàn dư.”

“Thả ông ta ra, chắc chắn ông ta sẽ không chịu từ bỏ ý đồ đâu. Đợi ông ta dùng chỗ dựa đằng sau và tàn dư dưới tay của ông ta, tôi sẽ lập tức tóm cổ cả bọn.”

“Thông đồng với giặc bán nước, nhất định phải nhổ cổ nhổ tận gốc, đỡ phải gió xuân thổi cái lại sản sinh ra tiếp.”

Sói Hoang: “Tôi hiểu rồi.”

Cút điện thoại, Diệp Huyền Tần đi xuống lầu.

Sở Trương còn đang đứng tại chỗ cũ, anh ta cứ run lẩy bẩy không ngừng.

Anh ta có thể được đi hay không, sống hay chết, còn phải nghe phán quyết của Diệp Huyền Tần.

Nhìn thấy Diệp Huyền Tần, anh ta bước lên nghênh đón trong nơm nớp lo sợ: “Anh Tần, tôi…”

Diệp Huyền Tần liếc mắt nhìn anh ta, sau đó anh lạnh lùng hỏi: “Xã hội đen?”

Sở Trương gật đầu: “Cũng có chút năng lực trong thế giới ngầm ạ.”

Diệp Huyền Tần: “Ừ, đi tập hợp mấy người kỳ cựu của anh lại, chờ tôi sai khiến.”

Sở Trương mừng rỡ vô cùng.

Không những anh Tần không giết anh ta, mà lại còn có thể trọng dụng anh ta!

Đây là điềm tốt đó nha.

Anh ta lập tức trả lời một câu, sau đó vội vàng rời đi.

Diệp Huyền Tần hít một hơi thật sâu: “Loại mặt hàng nhỏ này, có đôi khi lại hay có thể đạt được việc lớn.””

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play