*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trình Hạ Vũ

Từ Nam Huyên và Trình Hạ Vũ giật mình.

Hai cô thật sự biết mật khẩu, nhưng tuyệt đối chưa từng lộ ra ngoài.

Hai người đang định lên tiếng biện minh đã nghe Kiều Phong há miệng mång:

"Ti tiện! Sao các người có thể làm ra chuyện mất hết tính người như thế! Đúng là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong mục rữa thối nát! Các người tiết lộ mật khẩu của công ty, tạo thành tổn thất to lớn cho công ty, các người cần chịu trách nhiệm toàn bộ!"

Trình Hạ Vũ vội nói: "Tổng giám đốc Kiều, chúng tôi bị oan. Anh biết chúng tôi là người thế nào mà! Chúng tôi tuyệt đối không làm ra loại chuyện hại người không lợi mình như vậy."

Từ Nam Huyền cũng nói: "Cá nhỏ nói đúng. Còn nữa, bây giờ hacker không cần mật khẩu cũng có thể hack vào mạng nội bộ mà. Không nhất thiết là mật khẩu bị lộ mới dẫn tới mạng nội bộ của công ty bị hack."

Kiều Phong: "Hừ, hai người không cần biện minh, chờ pháp luật chế tài đi!"

Trình Hạ Vũ và Từ Nam Huyên đều tuyệt vọng, bọn họ hiểu Kiều Phong là cố ý đem hai người họ ra làm tấm mộc, buộc bọn họ chịu trách nhiệm.

Muốn vu oan cho người còn sợ không có cớ sao?

Từ nhân viên cao cấp của công ty ngã xuống thành tội nhân của công ty.

Loại chênh lệch tâm lý này thật đúng là lòng sông so với đáy biển, làm hai người muốn khóc.

Đúng lúc này, cửa phòng họp bị người đẩy mở. Diệp Huyền Trần và Từ Lam Khiết đi vào.

Kiều Phong không biết Diệp Huyền Tần, anh ta chỉ nhìn Từ Lam Khiết, tức giận hừ lạnh: "Hừ, cuối cùng cô cũng quay lại, tôi còn tưởng cô chạy án rồi chứ. Từ Lam Khiết, bây giờ tôi kiện cô tiết lộ mật khẩu mạng nội bộ của công ty, tạo thành tổn thất lớn cho công ty, cô chờ lệnh của tòa đi."

Từ Lam Khiết liếc nhìn Kiều Phong, không điểm xỉa gì đến anh ta mà là đi về phía Trình Hạ Vũ và Từ Nam Huyên.

Toàn bộ nhân viên cũ do Trình Hạ Vũ và Từ Nam Huyên dẫn đầu đều đang lệ nóng doanh tròng.

Là Diệp Huyền Tần!

Diệp Huyền Tần đã trở lại! Người này biến mất ba năm, lại quay về đúng lúc mấu chốt nhất.

Ông trời có mắt mà!

Anh ấy chắc chắn có thể giúp công ty vượt qua nguy cơ lần này.

Thậm chí có thể đoạt lại tập đoàn Diệp Linh về tay.

Diệp Huyền Tần khẽ gật đầu với nhân viên cũ của công ty, dùng ánh mắt trấn an bọn họ.

Ánh nhìn này tựa như thuốc an thần, làm lòng người cũng kiên định lên.

Trước đây ông chủ Diệp đã giải cứu tập đoàn Diệp Linh từ biển lửa, ngăn cơn sóng dữ, hóa hiểm thành an vài lần rồi.

Lần này chắc chắn cũng có thể!

Trình Hạ Vũ lau nước mắt: "Anh rể, em vợ anh bị người bắt nat."

Từ Nam Huyền cũng đứng lên: "Em rể, hôm nay em phải bảo kê bọn chị!"

Diệp Huyền Tần cười với hai người: "Yên tâm đi, hôm nay chúng ta có oan báo oan có thù báo thù."

Kiều Phong tức giận trợn mắt nhìn Diệp Huyền Tần: "Anh là ông chồng trước mất tích ba năm của Từ Nam Huyên à? Mời anh đi cho người nhà của nhân viên không được vào phòng họp."



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play