“Hạ Lan, có tin tốt, vị thần y đó, bây giờ đang ở đường Thanh Thủy.”

“Cô bây giờ tốt nhất nhanh đi đón anh ấy đi.”

Trần Hạ Lan vội vàng nói: “Tiền Tiền, thực ra tôi đã mời vị thần y đó đến rồi, anh ta muốn chữa trị bệnh nhân ngay lập tức.”

“Phải không?” Nhậm Tiền cũng cảm thấy bất ngờ: “Vậy thì tốt rồi, bây giờ tôi sẽ lập tức qua đó.”

Cúp điện thoại, Nhậm Tiền hơi nhíu mày.

Cô còn chưa giới thiệu thần y cho bọn họ quen biết mà, cô ấy làm sao mời được thần y rồi?

Thôi kệ đi, không quan tâm những việc này nữa, việc quan trong trước mắt vẫn là đi qua đó trước đã.

Diệp Huyền Tần nhìn điện thoại của mình, lại nhìn điện thoại của Trần Hạ Lan, trong lòng không khỏi nghi ngờ.

Hai người bạn mà Nhậm Tiền muốn giới thiệu, chắc không phải là Trần Hạ Lan với Trần Uyên chứ.

Nếu vậy thì tình tiết vở kịch này cũng quá cẩu huyết rồi.

Việc chuẩn bị của George đã hoàn tất.

Anh ta treo nước muối sinh lí lên cho Từ Hiên Lâm, tiêm thuốc giúp lưu thông máu, sau đó lắp thiết bị điện tử thúc đẩy tuần hoàn máu dưới lòng bàn chân của Từ Hiên Lâm.

Từ Hiên Lâm đã bị đột quỵ mãn tính, nhưng ông lại cố chấp không chịu điều trị.

Bị đột quỵ mãn tính, nói rõ hơn thì chính là trong não có khối u máu, ông cần phải làm tan khối máu đó hoắc loại bỏ nó ra khỏi đầu thì mới có thể khỏi.

Anh ta cầm con dao phẫu thuật, với sự phối hợp của thiết bị y học chuyên nghiệp, tìm khối máu, đồng thời lấy máu ra.

Vì được coi là tài kiệt trong lĩnh vực Tây y, kỹ thuật của anh ta rất chuyên nghiệp rất hoàn hảo,

Mọi thứ dường như đều phát triển theo hướng tốt.

Trái tim treo lơ lửng của Từ Huy Hoàng cuối cùng cũng được đặt xuống rồi, anh ta chắc có thể chữa trị cho ba ông.

Nhưng, chỉ trong năm phút, cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi.

Máy đo nhịp tim, đột nhiên báo động: “ Ti ti ti”.

Nhịp tim của Từ Hiên Lâm đột nhiên yếu đi rất nhiều, có nguy cơ bị ngừng đột ngột bất cứ lúc nào.

George có chút hoảng sợ, vội vàng thực hiện động tác phục hồi nhịp tim cho Từ Hiên Lâm,

Nhưng, chẳng ăn thua gì cả.

George càng hoảng sợ hơn, dùng hết tất cả kỹ năng của bản thân, toát mồ hôi cả người.

Nhưng kết quả đổi lại, lại là nhịp tim càng ngày càng yếu dần.

George không thể không bỏ cuộc.

Nhưng bỏ cuộc, có thể động đến mạng người.

Anh ta hỏi Trần Uyên: “Tôi hỏi các người, ông ta có phải có bệnh tim đúng không?”

Lúc này Trần Uyên có chút hoảng hốt lo sợ nói : “Hình như là có bệnh tim di truyền.”

George vô cùng tức giận: “Các người đây là che giấu bệnh tình, các người phải chịu toàn bộ trách nhiệm.”

“Tôi đã chịu bó tay rồi, các người tự mình xử lí đi.”

Cái gì !

Trần Uyên há mồm trợn mắt.

George bó tay rồi?

Vậy làm sao có thể được, đến anh ta còn không cứu được Từ Hiên Lâm, vậy bà càng không thể cứu được rồi.

Từ Hiên Lâm chỉ có thể chết!

Nếu ông ta chết trong bệnh viện, vậy thì danh tiếng của bện viện sẽ hoàn toàn sụp đổ rồi.

Không được, nhất định không thể như vậy được.

Trần Uyên nói: “ Là anh chữa trị bệnh nhân thất bại, anh nhất định phải chịu toàn bộ trách nhiệm, không liên quan gì đến bệnh viện của tôi.”

George cũng phản kích lại: “Là các người ủy thác cho tôi, dựa theo quy định pháp luật, các người mới là người chịu trách nhiệm trực tiếp.”

Từ Huy Hoàng tức giận: “Trần Uyên, George, các người hợp lại hại chết mạng người, hôm nay ai cũng không thể chạy không thoát.”

Trần Uyên có chút chột dạ: “Chuyện liên quan gì đến tôi, là Nhậm Tiền giới thiệu George tới để chữa bệnh cho Từ Hiên Lâm…..”

“Đúng, Nhậm Tiền, tất cả trách nhiệm đều là của Nhậm Tiền.”

Nhắc tào tháo tào tháo liền đến, vừa nhắc tới Nhậm Tiến, cô liền đi đến .

Nhậm Tiến liếc nhìn máy đo nhịp tim, có chút không hiểu gì hỏi: “Có chuyện gì vậy? Bệnh nhân thế nào rồi?”

Trần Hạ Lan lật tức tố cáo trước: “Nhậm Tiền, không ngời tôi coi cô là chị em tốt, mà cô lại đối xử với tôi như vậy?”

“Nhìn xem cô giới thiệu cho chúng tôi bác sĩ gì, không chữa trị được cho bệnh nhân, cô muốn phá bảng hiệu của bệnh viện chúng tôi sao.”

Nhậm tiền mở to mắt, nhìn Diệp Huyền Tần: “Không thể vậy được, ngài Diệp đến người thực vật cũng có thể cứu sống, làm sao có thể không chữa được bệnh nhân bị đột quỵ.”

Trần Hạ Lan và Trần Uyên ngẩn ra.

Tại sao Nhậm Tiền nhìn Diệp Huyền Tần?

“Ngài Diệp” mà cô ấy nói là…..

Trần Hạ Lan vội vàng hỏi: “Nhậm Tiền, thần y mà cô giới thiệu cho chúng tôi, không phải là George?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play